Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 134 : Một đêm của tôi chỉ đáng giá ba mươi triệu
Ngày đăng: 09:45 30/04/20
Mặt cô gái phút chốc trắng bệch.
Cao Dương Thành nhưóng máy cười, trêu Vũ Phong, "Cậu lớn Vũ cũng có lúc thô lỗ với phụ nữ cơ à?"
Sau đó nhìn lên người phụ nữ chịu lạnh nhạt ớ bên cạnh Vũ Phong, mặt không biểu cảm. mệnh lệnh "Ra ngoài!"
Rõ ràng chì la nai chữ đơn giàn, lại khiến cô ta kinh hãi, bị ngươi ta lạnh nhai khiến cô ta cuóng quýt dứng dậy, thoát khói cái căn phòng đẩy đáng sợ này.
Hai tên đàn ông xoàng xĩnh này, gay à!
Nếu không sao có thể lạnh nhạt với cô như vậy, phải biết rằng có là người đẩu bàng của cả Nhạc
- Anh chuẩn bị quà mừng thọ chưa? Tôi cũng chuẩn bị một phần rồi, món quà nhỏ thôi, xem là một chút tâm ý là được rồi.
- Ngoan, buổi tối khen thưởng cho cô.
Mặc Thiệu Đình nhếch mày nhẹ, khí sắc tràn trề.
Đường Lạc Lạc lập tức đỏ mặt tía tai, thẹn thùng đấm vào anh một cái.
- Đừng nói bậy, mau lái xe đi!
Hai người trên đường cười cười nói nói, Đường Lạc Lạc giận thì giận, nhưng cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, huống hồ nỗi buồn đến nhanh qua đi cũng nhanh, tâm trạng sớm đã vui vẻ trở lại, yến tiệc mừng thọ lần này của Mặc lão gia vốn chuẩn bị tổ chức ở khách sạn, nhưng người già lớn tuổi rồi, không thích tổ chức ở bên ngoài, dứt khoát mời một đám bạn bè thân thiết, tổ chức ở khu nhà cũ của Mặc gia.
Khu nhà cũ của Mặc gia ở vùng ngoại ô, là một toà nhà lớn cổ kính, diện tích rộng lớn, kiến trúc hùng vĩ, xung quanh một dãy xanh ngắt, nhìn từ phía xa chỉ thấy một vòng xanh lá cây, được rừng cột trạm trổ bao quanh. Vô cùng có ý cảnh và tư tưởng.
Đường Lạc Lạc xuống xe, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn đông ngó tây.
- Tiểu Ca Ca, khu nhà cũ này của nhà các anh, giống như trên phim vậy, chả trách sao ông nội thích chỗ này, mấy căn nhà khác đều không muốn đi, cổ kính quá, chà… đúng là cổ kính…
Thứ lỗi cho cô đi, nghĩa vụ giáo dục chín năm không nắm chắc tốt, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ dùng một từ để hình dung.
- Đây đều đã trải qua tu sửa rồi.
Mặc Thiệu Đình cười nhẹ.
- Bên ngoài bảo tồn vẻ xưa cũ, thực ra bên trong sớm đã tu sửa thành kiểu cách của những biệt thự bình thường rồi, tôi đậu xe ở kho xe một lát, cô ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.
Đường Lạc Lạc gật gật đầu, quay đầu nhìn cây cối cao lớn phía sau, cảm giác không khí ở đây đặc biệt trong lành, vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh phía trước khu nhà cũ đậu đầy xe hơi đắt tiền, không ít trai gái ăn mặc gọn gàng đi qua đi lại, chắc là đều đi chúc thọ.
Mặc Thiệu Đình đoán chừng mang xe đậu trong kho xe nhà mình.
Đại sảnh bên ngoài đã bày biện sẵn yến tiệc, vẫn là phong cách cực kì cổ xưa như cũ, ngay cả tách trà uống nước đều được chạm trổ công phu, trong không khí phủ đầy hơi trà nhàn nhạt.
Trong những người khách khứa có người tuổi đã cao, toàn thân lụa là, cũng có những người hậu bối trẻ tuổi hơn một chút, đến để biểu hiện lòng hiếu thảo, tuy người rất nhiều, những tiếng nói chuyện đều đã giảm xuống hết mức có thể, không ăn nói lớn tiếng, giống như chỉ sợ kinh động đến lão gia Mặc ở trên lầu.
Uy danh của Mặc lão gia từ những chi tiết nhỏ có thể nhìn ra.
Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình cùng Mặc Như Nguyệt cùng nhau bước vào, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn trong đại sảnh, quần chúng hoặc tò mò, hoặc kính nể, hoặc cười khách sáo, Đường Lạc Lạc cố gắng ưỡn ngực ngẩng đầu, duy trì nụ cười đúng mực trên mặt, cười, lại mỉm cười…
Chưa một lúc sau liền cảm thấy ca mặt sắp tê cứng rồi.
Ánh mắt cô lướt qua từng chiếc bàn trên yến tiệc, đột nhiên mở to mắt, có chút không thể tin được nhìn chằm chằm vào bàn trong góc, gần như không nói nên lời – cô hình như, nhìn thấy Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân rồi.
Không sai, chính là Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân!
Hai người họ tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đây là đại thọ tám mươi tuổi của Mặc lão gia đó, cô thật sự rất sợ Đường Quý Lễ và Lương ThểVân phá rối, vì vậy dùng ngón tay nhéo lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, nhỏ giọng hỏi.
- Là anh kêu bọn họ đến hả?
Mặc Thiệu Đình sớm đã nhìn thấy Lương Thể Vân và Đường Quý Lễ ngồi ở bên góc kia, bình thường tính cách của hai người này anh cũng được nghe nói qua, cũng tận mắt nhìn thấy qua, hôm nay tính cách hai người lại rất khiêm tốn, trong góc phòng cúi đầu nói nhỏ gì đó, xem ra…. có chút lén lút.
Mắt phải giật vài cái, Mặc Thiệu Đình bình tĩnh lại tâm trạng, vỗ vỗ bàn tay của Đường Lạc Lạc.
- Tôi còn tưởng cô gọi đến, nhưng mà không sao đâu, có tôi ở đây.
Có lẽ là vợ chồng Đường Quý Lễ nghe ngóng được tin tức tự ý chạy đến đây cũng không đoán chừng, bằng không nếu như là quan minh chính đại đến, Mặc lão gia nhất định sẽ không để bọn họ ngồi ở góc phòng, không tìm đến gặp mặt.
Nếu là như thế, đợi một lúc yến tiệc kết thúc rồi, mang những món quà của họ đem về nhà, vậy là được rồi.
Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình hai mắt nhìn nhau, thấy anh thần sắc điềm tĩnh, trái tim cũng dần dần ổn định, gật đầu, ba người một hàng đứng trước cửa phòng tận cùng bên trong ở lầu hai, do Mặc Như Nguyệt đi lên gõ cửa.
Rất nhanh, liền có người hầu chạy đến mở cửa, Mặc Thiệu Đình kéo theo Đường Lạc Lạc đi vào trong phòng, Đường Lạc Lạc vừa ngẩng đầu, lập tức có chút sững sờ – mẹ nó, người này đúng là quá đầy đủ, quá sung túc rồi.
Mặc lão gia ngồi ngay chính giữa phòng, đằng sau có Mặc Tây Thành đang đứng, gương mặt tươi cười nói chuyện với cụ già, Mặc Lan đứng bên cạnh Mặc lão gia, đang bóc quả hạch cho cụ già ăn.
La Nhã và Lâm Uyển Du đứng ở một bên, hai người như mẹ con nắm tay nhau, thì thầm nói nhỏ gì đó, ngoài ra còn có một số gương mặt lạ mà mình không thể gọi tên, có thể là thân thích của Mặc gia gì đó?
Tóm lại, những gì có thể nghĩ đến, gần như đều đến rồi, tuy Đưòng Lạc Lạc sớm đã biết mấy người này sẽ xuất hiện, nhưng vừa mở cửa ra nhìn thấy nhiều người như vậy, hai chân vẫn có chút mềm nhũn.