Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 137 :
Ngày đăng: 09:45 30/04/20
Những lời nịnh hót và tâng bốc này, khiến Mặc Lan nghe vào tai, trong lòng cảm thấy vui sướng, nhịn không được lưng đứng thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.
Chị ta đương nhiên chịu được những lời khen thưởng này, chị ta là con gái xuất chúng nhất của Mặc gia, ai cũng không lung lay được vị trí của chị ta, ai cũng không được.
Nghĩ đến đây, chị ta cười với Mặc Như Nguyệt, ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo nói.
- Con đây chẳng qua chỉ là một chút tấm lòng, không tính là gì, hôm nay song hỷ lâm môn, là đại thọ tám mươi của ông nội, lại là lần đầu chị dâu họ đến thăm, Lạc Lạc, không biết cô chuẩn bị gì cho ông nội vậy? Tôi thật sự tò mò đó.
Mặc Lan vì yến tiệc mừng thọ này làm đủ hết sự chuẩn bị, lúc này ra oai đủ chưa nói, còn tiện tay đem sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người Đường Lạc Lạc, đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người trong cả đại sảnh, Đường Lạc Lạc lập tức có chút lớ ngớ, cô tuy không hiểu đồ cổ, nhưng nghe mọi người thảo luận cũng biết được một ít, lễ vật của Mặc Lan vừa có giá trị vừa có tấm lòng, châu ngọc trước mắt, bản thân bất kể lấy thứ gì ra, đều sẽ không so được.
Đây rõ ràng là bị Mặc Lan cưỡng ép kéo ra để làm chị ta nổi bật hơn, thảm quá đi…
- Đúng đó, Lạc Lạc hôm nay cô là lần đầu tiên gặp ông nội, có mang đến quà gặp mặt gì không? Sẽ không hai tay trống không đó chứ?
Lâm Uyển Du sớm đã thấy Đường Lạc Lạc không thuận mắt, lúc này mượn cớ phát huy, giọng nói chói tai vang lên.
- Tôi… tôi…
Đường Lạc Lạc chấp hai tay ra sau, trong tay nắm chặt lấy hộp lễ vật, lễ vật cô đã chuẩn bị rồi, nhưng nghĩ đến cảnh lần trước mình tặng khăn quàng cổ cho La Nhã, bị Lâm Uyển Du châm chọc, nhìn mọi khách khứa ở đại sảnh đều giàu có sang trọng, càng không có tự tin.
Đang trong lúc Đường Lạc Lạc thế cưỡi trên lưng cọp, Mặc Thiệu Đình nắm lấy bàn tay cô, thần sắc lạnh nhạt đi về phía trước, mở ra một chiếc hộp được gói gắm tỉ mỉ, đưa đến trước mặt Mặc lão gia.
- Cháu và Lạc Lạc không biết nên tặng gì, nhớ là ông nội thích loại vòng tay ngọc thạch này, vì vậy…
Mặc lão gia thò người ra, trên mặt lập tức vui đến nở hoa, trong tay Mặc Thiệu Đình cầm lấy một chiếc vòng tay gỗ tiểu diệp tử đàn, màu tím đen ánh lên, hoa văn tỉ mỉ, rõ là đã tải qua quá tình mài giũa tinh tế, chất lượng đều thuộc hạng thượng đẳng, đồng thời là gỗ tử đàn hương cực kỳ hiếm thấy.
- Cái này tốt, cái này tốt…
Lân Uyển Du lạnh lùng cười tiếp lời.
- Đúng rồi, Mặc lão gia quần áo gì chưa mặc qua, cái này thực sự quá phổ biến rồi, Lạc Lạc, cô là qua loa lấy lệ, dù sao cũng phải phóng khoáng một chút chứ? Tặng Mặc lão gia loại hàng rẻ tiền, thế mà cô cũng nghĩ ra được,
- Sao lại làm bộ đồ như vậy, không biết còn tưởng tôi cắt xén của cô.
Vẻ mặt La Nhã không vui nói tiếp, đi lên trên muốn lấy bộ đồ trên tay ông nội, trả lại cho Đường Lạc Lạc, để cô đừng mất mặt trước ánh nhìn của mọi người nữa, nhưng lại bị Mặc lão gia vẫy tay ngăn cản lại.
Mặc lão gia từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Lạc Lạc thâm sâu.
- Cái này là do chính con thêu?
Hàng thêu thủ công do đắt đỏ, chính là vì cực kỳ hao phí tâm sức, sai sót một chút xíu thôi, thì phải làm lại từ đầu, mà Đường Lạc Lạc lại phải đi làm, lại phải chuẩn bị bộ đồ này, đoán chừng thức khuya mấy đêm liền, mới gấp rút làm ra bộ đồ như vậy.
Thực tế, Mặc lão gia đoán không sai, vì ngày nào cũng thức đêm may đồ, Mặc Thiệu Đình tiếng oán hận khắp nơi, phúc lợi giữa đêm đều bị giảm thiểu đi rất nhiều.
Đường Lạc Lạc đỏ mặt, gật gật đầu.
- Cháu lúc trước chưa may qua bộ đồ tỉ mỉ như vậy, vì vậy… không có kinh nghiệm lắm, những chỗ khác có thể không được tinh tế như thế.
- Thì ra cô là lấy Mặc lão gia để luyện tập à?
Lâm Uyển Du khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng, khiến mọi nguời ở đấy cười ồ lên.
Mặc lão gia nhìn Đường Lạc Lạc, từ từ thở một hơi dài…