Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 141 :

Ngày đăng: 09:45 30/04/20


La Nhã?



Trong lòng Đường Lạc Lạc trầm xuống, tiêu rồi tiêu rồi, tuy trong yến tiệc mừng thọ Mặc lão gia đã dàn xếp ổn thoả, tha cho mình, nhưng La Nhã vốn hết sức coi thường mình, chỉ sợ muốn mượn đề phát huy?



Tuy bản thân bây giờ thảm nhất cũng chẳng qua là ly hôn, bị Mặc gia đuổi ra khỏi nhà, nhưng…



Cuối cùng cũng không muốn đối mặt.



Lúc trước đối mặt với La Nhã, có Mặc Thiệu Đình thay mình giải vây, đỡ hết mọi rét da cắt thịt, nhưng bây giờ…



Đường Lạc Lạc mặt mày cau có, thực sự muốn khóc thành tiếng.



Mặc Thiệu Đình nhìn biểu cảm nước mắt lã chã của Đường Lạc Lạc, giờ mới buông lỏng cổ tay cô, đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô, cánh tay khựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn nhẫn tâm, kéo Đường Lạc Lạc đi xuống lầu.



Cậu chủ Mặc rất tức giận, vì vậy quyết định tạm thời không để ý đến Đường Lạc Lạc.



Đặc biệt Đường Lạc Lạc vô cùng muốn tìm chỗ chết nhận anh thành anh rể, càng xém chút nữa Mặc Thiệu Đình tức đến nổ tung tại chỗ, nếu như đối phương không phải Đường Lạc Lạc, lúc này đoán chừng sớm đã tan thành mây khói rồi.



Đường Lạc Lạc đi theo sau Mặc Thiệu Đình, mặc cho anh kéo lấy mình, uất ức lau nước mắt, cảm thây Tiểu Ca Ca bây giờ thật sự khiến người khác đau lòng, một chút tình cảm cũng không có.



Nhưng…



Suy cho cùng, vẫn là bản thân làm quá quá đáng rồi.



Bản thân gánh trên vai cái tên Đường Phù Dung, ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình nửa năm, trong nửa năm, có nhiều cơ hội như thế, cô có thể nói thật hết mọi thứ, nhưng cô sợ, sợ ánh mắt lạnh nhạt thất vọng của Mặc Thiệu Đình, sợ anh xem cô là kẻ lừa đảo, càng sợ lỡ như tình cảm bọn họ không kiên cố, không chịu nổi một đòn đả kích…



Mãi đến hôm nay…



Ba mẹ của mình mang Đường Phù Dung xuất hiện, đem cô ra đứng mũi chịu sào, giống như tất cả đều là lỗi của cô, là cô tính toán mọi cách, có âm mưu từ lâu, ngoài đau lòng tuyệt vọng, cô cảm thấy Mặc Thiệu Đình trước mặt mình, càng không dám ngẩng đầu lên.



Cô không phải không muốn giải thích, chỉ là, thực sự không biết nên mở lời thế nào, có gì đáng nói chứ.



La Nhã lúc này trong lòng đang lơ đãng ngồi trong phòng khách, vừa từ yến tiệc mừng thọ về, sau khi lấy được tóc Đường Phù Dung, bà gọi điện cho người bạn cũ của mình trong bệnh viện, bảo người làm đem cọng tóc đi bệnh viện xét nghiệm.



Đợi đến lúc đi ra yến tiệc, đã nhận được tin – Đường Phù Dung không phải con gái của Mặc Như Nguyệt.



Vừa bắt đầu La Nhã vẫn còn khó hiểu, lúc đầu con gái của Mặc Như Nguyệt đưa cho vợ chồng Đường gia, bọn họ vẫn chưa có con, chiếu lý mà nói, Đường Phù Dung mới nên là con gái của Mặc Như Nguyệt, nhưng bây giờ…



Có lẽ, là vợ chồng Đường gia hoán đổi thân phận của hai đứa con gái?



Dù sao Đường Phù Dung và Đường lạc Lạc tuổi tác xấp xỉ nhau.



Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng, con dâu của mình là con gái của Mặc Như Nguyệt, điểm này là đủ rồi.




Khoảng thời gian này, xem như là một giấc mơ tốt đẹp vậy, tỉnh một rồi, mọi thứ đều không tồn tại.



Cô chỉ cần chút thời gian, mang Mặc Thiệu Đình từ trong ký ức của mình, loại trừ đi.



Cái này rất khó, nhưng cô cuối cùng cũng sẽ quen thôi.



Đường Lạc Lạc xách chiếc vali mỏng mà bản thân mới thu dọn xong, từ trong góc ôm lấy Tiểu Thịt Viên của mình, đi xuống lầu, đi thẳng đến phòng khách, nhìn La Nhã đang ngồi nghiêm chỉnh, cô cong môi, lộ ra nụ cười cực kỳ mệt mỏi.



- Mẹ… con thu dọn xong rồi, có cần mở vali ra cho mẹ coi một lát không? Con… phải đi rồi.



La Nhã rất rộng lượng vẫy tay.



- Cô quản tốt bản thân là được, tuy tôi không có lòng tin gì với nhân phẩm của cô, nhưng Mặc gia không thiếu chút món đồ kia.



Lúc trước những lời nói khó nghe như vậy, sẽ khiến Đường Lạc Lạc đau lòng phẫn nộ, nhưng chuyện đến ngày hôm nay, sự bình tĩnh kinh người của cô – cô đã sắp mất đi người quan trọng nhất của mình, tất cả những chuyện khác, đều không gợi lên cảm tình quá mãnh liệt từ cô, bao gồm tức giận.



Tức giận cũng cần năng lượng, nhưng cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy năng lượng toàn thân đều đang trôi đi, tâm trạng đau buồn ngập tràn trong lòng, cô không có sức giận dỗi nữa.



Cúi đầu hôn vào Tiểu Thịt Viên một cái, cô nhớ đến lúc con mèo hoang này là do mình nhặt về, Mặc Thiệu Đình dưới ánh hoàng hôn tươi đẹp dịu dàng nói với cô, anh sẽ bảo vệ em và nó thật tốt.



Bản thân lúc đó, cười rực rỡ như thế, trong lòng nhẹ nhàng và hạnh phúc như thế…



Đáng tiếc, đã chuyện quá khứ rồi.



Cảm tình chua xót trong lòng, Đường Lạc Lạc không muốn ở trước mặt Mặc Thiệu Đình khóc lóc đau khổ, cô quay người đi, nghiến chặt răng, vừa mới bước đi hai bước, cổ tay liền bị một bàn tay quen thuộc nắm lấy.



Vô cùng kinh ngạc quay qua, Đường Lạc Lạc đối diện với đôi mắt lạnh lùng sâu xa của Mặc Thiệu Đình, tâm trạng sâu trong ánh mắt cô nhìn không rõ, nhưng giọng nói của Mặc Thiệu Đình, cô lại nghe thấy rất rõ ràng.



- Phải đi, không chỉ có cô ấy.



Mặc Thiệu Đình quay đầu qua, nhìn sang La nhã.



- Tôi đi cùng cô ấy.



Đường Lạc Lạc thật sự không dám tin vào tai mình, nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác, đi cùng cô?



Vì vậy, sau khi biết mình lừa anh, trong lúc phẫn nộ, Mặc Thiệu Đình vẫn không buông bỏ cô, quyết định cùng cô dọn ra ngoài, rời khỏi biệt thự Mặc gia?



Cô… không nghe nhầm chứ?



Cảm thấy kinh ngạc hơn so với Đường Lạc Lạc là La nhã, vốn tưởng có thể đuổi Đường Lạc Lạc ra khỏi nhà, để những lời đồn vô căn cứ công kích Đường Lạc Lạc, nhân cơ hội để Mặc Thiệu Đình nảy sinh thiện cảm với Lâm Uyển Du hoặc Đường Phù Dung, mới đón Đường Lạc Lạc trở về, nhìn thấy Đường Lạc Lạc vật lộn trong vũng lầy tình cảm sống không bằng chết, nhưng không ngờ đến, Mặc Thiệu Đình lại muốn cùng Đường Lạc Lạc cùng nhau rời khỏi?