Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 152 :

Ngày đăng: 09:45 30/04/20


Đường Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy rất bất lực.



Bất kể cô khuyên bảo bản thân thế nào, muốn cắt đứt quan hệ với người của Đường gia thế nào, nhưng Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân là ba mẹ của cô, điểm này cô không thể thay đổi, cho dù bọn họ có vô cớ gây sự thế nào đi nữa, nhưng có một câu nói không sai – bọn họ đã nuôi lớn cô.



Cho dù quá trình trưởng thành uất ức như thế nào, nhưng dù sao cũng đã nuôi lớn cô.



Mà Mặc Thiệu Đình… thái độ bây giờ đối với mình lại lạnh nhạt như thế, có lẽ, bọn họ vốn không có duyên phận.



Cô có thể chịu được áp lực của Đường gia, kiên định ở bên Mặc Thiệu Đình, nhưng giữa hai người, còn có thể quay về sự ăn ý và ân ái ban đầu hay không?



Chuyện này cô sai rất quá đáng, Mặc Thiệu Đình thật sự có thể tha thứ cho mình không?



Thà ngày nào cũng đối diện với ánh mắt thất vọng đó của Mặc Thiệu Đình, có phải chi bằng thành toàn người của Đường gia, bản thân triệt để làm một cái kết cho bọn họ?



Thứ bản thân mới đầu muốn, không phả là rời khỏi Mặc gia, bắt đầu một cuộc sống mới hay sao?



Nhưng người một khi có được rồi, sẽ sợ hãi mất đi, cô sợ mất đi Mặc Thiệu Đình, còn vệc dự tính ban đầu của mình cũng quên mất rồi.



Rõ ràng lý trí đã nói với cô, như thế nào mới là đúng, nhưng bản thân chính là rất lưu luyến chút ấm áp không chịu buông tay.



Chẳng lẽ, vẫn chưa đủ mệt chưa đủ nơm nớp lo sợ hay sao?



- Lạc Lạc…



Đường Quý Lễ căng thẳng dán mắt vào khuôn mặt có chút thất thần của Đường Lạc Lạc.



- Ba biết con uất ức, nhưng… chúng ta đã để lỡ con, không thể để lỡ Phù Dung nữa, con và cậu chủ Mặc vốn dĩ vừa bắt đầu đã là sai lầm, Phù Dung mới là người phụ nữ nên gả vào Mặc gia…




- Nghĩ thông suốt rồi?



Lúc đầu biết Đường Lạc Lạc lừa gạt anh, mạo danh Đường Phù Dung kết hôn với anh, Mặc Thiệu Đình thật sự tức giận, anh là một người rất không dễ nổi nóng, vì vậy không quan tâm bất kỳ ai, vì thế cho dù La Nhã quá đáng thế nào, lại là người thân của anh, cũng chưa từng làm anh nổi nóng.



Nhưng Đường Lạc Lạc không như vậy, cô vợ nhỏ anh trân trọng, là người anh muốn dành trọn cuộc đời, lại lừa dối anh nửa năm lâu như thế, thông minh như anh, nếu như không phải nói với cô tất cả những lời tuyệt đối tin tưởng, sự giải thích đầy sơ hở của Đường Lạc Lạc, sớm đã khiến anh nghi ngờ rồi.



Chính vì tín nhiêm như vậy, vì vậy sau khi biết bản thân bị lừa gạt, lại càng khó chấp nhận hơn, nhưng cứ khư khư không muốn buông bỏ cô, nhìn thấy cô bị ăn hiếp bị bài xích, một phút cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cô, không tiếc trở mặt với La Nhã, cùng cô dọn ra ngoài.



Mấy ngày nay, Mặc Thiệu Đình suy đi nghĩ lại, tuy vẫn không vui vẻ gì với những việc Đường Lạc Lạc đã làm, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của cô thay cô suy nghĩ, cũng đau lòng với sự khó khăn và không còn lựa chọn nào khác của cô.



Bạo lực tâm lý cũng là một loại bạo lực, Mặc Thiệu Đình biết rõ điểm này, cho dù lạnh nhạt đối xử với Đường Lạc Lạc, cũng giữ không được mấy ngày, càng huống hồ bây giờ Đường Lạc Lạc rầy rà đi đến trước mặt anh, muốn nói chuyện với mình, là cuối cùng cũng hiểu rõ mình tức giận vì cái gì rồi?



Hơn nữa, anh tức giận vì Đường Lạc Lạc không tin tưởng anh, không sớm nói sự thật với anh, sau khi bị vạch trần, lại hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm, lại luôn miệng nói với anh “anh rể anh rể”…



Cách làm bừa bãi nhận người thân như vậy, nếu như không phải xảy ra trên giường, đều khiến người khác rất khó thoải mái.



Lúc này Đường Lạc Lạc nếu như biết sai rồi, bản thân cũng không cần thiết tính toán chi li, ánh mắt của Mặc Thiệu Đình dịu dàng đi một chút, chỉ cần Đường Lạc Lạc cho anh một bậc thềm không tệ, anh không ngại tiếp tục bước đi, chiến tranh lạnh với Đường Lạc Lạc mấy ngày nay, anh cũng chịu nhiều đau khổ, lúc này không giận dỗi gì nhiều, nhiều hơn nữa là nhớ nhung.



Không dễ gì dọn được ra ngoài, bọn họ nên trận trọng khoảng thời gian bên nhau mới phải.



Mặc Thiệu Đình tràn đầy mong chờ nhìn Đường Lạc Lạc, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, như ánh nắng sáng ngời.



Đường Lạc Lạc vốn lấy hết dũng khí, dưới ánh mắt chăm chú yêu thương như vậy, chốc lát có cảm giác không thể lánh mình, cô hơi cúi đầu, cắn môi, cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh, giọng nói lại vẫn mang theo run rẩy.



- Mặc Thiệu Đình, chuyện xảy ra mấy ngày nay, em suy nghĩ kĩ rồi, là em không đúng, em không nên lừa gạt anh, không nên nói với anh những lời không nên nói… em hy vọng anh đừng giận em nữa, còn nữa… chúng ta vẫn là nên kết thúc đi.