Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 172 :
Ngày đăng: 09:45 30/04/20
- Trừ phi, George đến Hoa Hạ lần này, có thể tìm thấy con trai ngài Lance, để anh ấy kế thừa gia nghiệp gia tộc Brown, như vậy George sẽ không là người kế thừa số một, đối với việc lựa chọn bạn đời, cũng không hà khắc như thế nữa.
Lance nói xong, lại lo lắng trong lòng cau mày.
- Nhưng, ngài Lance chỉ có một đứa con, sớm lúc ba bốn tháng tuổi, đã mất tích rồi, không ai biết đứa bé đó giờ ở đâu.
Tìm thấy con trai ngài Lance…
Biển người rộng lớn, Hoa Quốc có mấy tỷ người, người này có thể đi đâu tìm giờ.
Diệp Tiểu Manh vừa nãy mắt sáng lên, lại tối sầm xuống, chẳng lẽ, cô và George sẽ không còn duyên phận gì nữa sao?
Trong lòng cô tự hỏi mình, bản thân đối với George, rốt cuộc có thích hay không?
Nếu như thật sự không hề có chút rung động, bản thân tại sao lại ở nhà George lâu như vậy, tại sao khi nghe thấy tên của George, trong lòng lại có cảm giác loạn nhịp.
Nhưng nếu như có thích, lại không thể bên nhau, sự giày vò này, hay chi bằng chưa từng gặp nhau.
Vì vậy, cho dù có một chút ít hy vọng, cũng nên cố gắng tranh thủ, giống như bản thân ý chí kiên định theo đuổi ước mơ làm diễn viên, cũng giống như Lạc Lạc cố gắng làm một nhà thiết kế tài hoa vậy, chưa đến cuối cùng ai biết tâm nguyện có thành hiện thực hay không?
Diệp Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, rất nghiêm túc hỏi.
- Vậy… con trai của ngài Lance, có đặc điểm gì? Anh ấy đã mất tích từ lúc còn nhỏ, bây giờ rất có khả năng đang ở đâu?
Chỉ cần tìm thấy con trai duy nhất của ngài Lance, để anh ấy kế thừa gia tộc Brown, trách nhiệm trên người George sẽ ít đi nhiều, hoàn toàn có thể làm một con nhà giàu nhàn hạ, mà căn cứ sự hiểu biết của Diệp Tiểu Manh đối với George trong thời gian dài đến nay, cái tên này hoàn toàn là là tên không có dã tâm.
Sở thích lớn nhất là ăn mỹ thực Hoa Quốc, học trà đạo hay chơi đồ cổ gì đó, có vẻ ngoài của một soái ca con lai, nội tâm của một lão cán bộ đã về hưu.
Rousseau càng nhíu chặt mày hơn.
- Khó là khó ở chỗ này, năm đó vì một trận hoả hoạn, ngài Lance và cô vợ người Hoa Hạ của ông ấy đã chạy lạc mất, sau này… không may phát hiện thi thể của phu nhân Lance, nhưng đứa bé đã không thấy tung tích. Bản thân ngài Lance là con lai, vợ lại là người Hoa Hạ, xem ra mặt mũi của đứa bé đó, chắc là trông giống người Hoa Hạ, chính vì như vậy, lần này chúng tôi đến Hoa Hạ, ngài Lance ôm hy vọng rất lớn, muốn tìm thấy đứa con của mình.
- Nhưng, ngoài trừ vết bớt hình trăng khuyết trên vai trái, chứ không hề có bất kỳ manh mối nào.
- Thực sự… anh thực sự không thích con nít.
Đường Lạc Lạc khịt mũi, quả nhiên là vậy sao?
Mặc Thiệu Đình không thích con nít, hay là không thích có con với mình đây…
- Con nít rất phiền, rất ồn, lại rất phá phách.
Mặc Thiệu Đình nhếch miệng.
- Vả lại, nếu như em có con, sẽ không toàn tâm toàn ý yêu anh nữa, rất thiệt thòi.
Đường Lạc Lạc: …
Đây là logic quái quỷ gì vậy, đã là người lớn như vậy rồi còn tranh sủng với một đứa bé?
- Nhưng…
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng ấn lấy bả vai Đường Lạc Lạc, mắt nhìn cô.
- Nếu như là con của em và anh, anh nghĩ anh sẽ rất yêu nó. Loại thuốc này đừng uống nữa, không tốt cho sức khoẻ.
Nếu như là con của em và anh, anh nghĩ anh sẽ rất yêu nó.
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, là sự ấm áp và yên tâm trước giờ chưa từng có.
Một đứa con cùng Mặc Thiệu Đình…
Cô nghĩ, cô cũng sẽ rất yêu nó.
Lúc Mặc Thiệu Đình nhìn Đường Lạc Lạc, sẽ luôn không nhịn được mép môi cong lên, khoé mắt luôn có ý cười, anh nhẹ nhàng đặt Đường Lạc Lạc xuống giường, một tay tháo cà vạt của mình ra, rõ ràng là một động tác đơn giản, lại được anh làm cho cực kì mê hoặc, khiến người khác nhịn không được đỏ mặt tim đập nhanh, không thể cưỡng lại được.
Đường Lạc Lạc cứ thế mà nhìn, nhìn đến nỗi bản thân đỏ hết cả mặt, mãi đến khi động tác thành thạo trôi chảy của Mặc Thiệu Đình vứt chiếc sơ-mi sang một bên, đường cơ bắp hiện rõ, và chỗ phía bên vai, dưới ánh đèn xem ra có một vết bớt hình trăng khuyết không dễ thấy…