Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 177 :
Ngày đăng: 09:45 30/04/20
Đường Phù Dung sau khi nhận được cuộc gọi của Đường Lạc Lạc, thực sự vui sướng đến muốn nổ tung tại chỗ.
Vốn tưởng Đường Lạc Lạc chuẩn bị chơi xỏ rồi, trong màn hình cuộc thi thiết kế, cô và Mặc Thiệu Đình thể hiện một màn ân ái, xem ra tuyệt đối không giống sắp sửa chia tay, tuy sớm đã lường trước Đường Lạc Lạc sẽ không nỡ bỏ cái danh bà Mặc, Đường Phù Dung tức giận mấy ngày trời, chuẩn bị qua mấy ngày phát động Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân, kiếm Đường Lạc Lạc gây sự.
Nhưng không ngờ, Đường Lạc Lạc lại chủ động gọi điện đến, để cô đi biệt thự bên biển của Mặc Thiệu Đình, đúng là sự vui mừng bất ngờ.
Đường Phù Dung từ nhỏ đến lớn trông xinh đẹp cao gầy, là nữ thần của không ít nam sinh, ở trường luôn được theo đuổi, sau khi tốt nghiệp, lại được Lã Nhã chỉ danh làm con dâu Mặc gia, cực kỳ tự tin vào bản thân.
Vẻ ngoài cô thanh thuần, là kiểu mẫu mà đại đa số đàn ông đều sẽ thích, lại rất giỏi nhõng nhẽo làm nũng, cảm thấy bản thân không có người đàn ông nào là không có được, vì vậy sau khi nhận được cuộc gọi từ Đường Lạc Lạc, vội vàng trang điểm sửa soạn, rất nhanh ra ngoài đi thẳng đến biệt thự của Mặc Thiệu Đình.
Một bên khác, Đường Lạc Lạc sau khi nghe được kế hoạch của Mặc Thiệu Đình, liền bị chọc cho cười khúc khích, kịch liệt yêu cầu ở lại xem trò hay, Mặc Thiệu Đình hết cách với cô, vì vậy lúc Đường Phù Dung dưới sự chỉ dẫn của người làm, khi đến phòng khách, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc ngọt ngào ngồi cùng nhau, mỉm cười nhìn mình đi vào.
Mặc Thiệu Đình hôm nay mặc một bộ tây phục màu đen, măng-set cuốn lên để lộ ra đường cơ bắp tay, chiếc sơ-mi màu trắng, chiếc quần dài màu đen, trông đơn giản tuỳ ý, lại tự có khí chất thanh cao quyền thế.
Đường Lạc Lạc lại mặc bộ đồ ngủ, đôi tai thỏ mềm mại, sau lưng mông bộ đồ ngủ còn có một cái đuôi màu trắng, phong cách hai người rất khác nhau, nhưng ngồi cùng nhau, một người trầm ổn lạnh lùng, một người hoạt bát đáng yêu, lại hợp nhau đến kinh ngạc.
Đường Phù Dung hôm nay bỏ công sửa soạn, mái tóc dài uốn nhẹ, trên đỉnh đầu còn thắt bím kiểu Bohemian, chiếc váy màu xanh thẫm, tầng tầng lớp lớp, phác hoạ ra một thân hình tuyệt đẹp, lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng trẻo, lớp trang điểm trên mặt nhẹ nhàng tươi tắn, càng khiến cô trông đáng yêu hơn.
Cô vô cùng tự nhiên đi vào, nhưng không ngờ vừa nhìn đã thấy Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc thân mật ngồi cùng nhau, nghiêm chỉnh ngước đầu nhìn mình, giống như cô là kẻ đột nhập từ bên ngoài, là một người dư thừa vậy.
Nếu đổi lại là những cô gái khác, nhất định sẽ cảm thấy ngại ngùng, hoặc dứt khoát biết khó mà lui, nhưng Đường Phù Dung không dễ đối phó như thế, cô chỉ hơi ngẩn người một lúc, sau đó rụt rè đi qua đây, ngồi xuống ghế sô-pha trước mặt Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc.
- Thiệu Đình, Lạc Lạc, tôi đến rồi, không làm phiền hai người chứ?
- Không có không có.
Đường Lạc Lạc cười xua tay, kéo cánh tay đang ôm lấy mình của Mặc Thiệu Đình ra, búng tay một cái, gọi má Vương mấy ngày trước vừa từ biệt thự Mặc gia muốn qua đây.
- Cho chị con một ly nước ép.
- Em là nghe người bắt cóc em nói.
Trên mặt Đường Phù Dung lộ ra vẻ mặt đau lòng tột cùng.
- Em cũng không muốn tin là Lạc Lạc, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, người như em bình thường cũng không có gây thù hằn với ai, không có ai sẽ bắt cóc trả thù em, điểm này anh có thể đi điều tra, Thiệu Đình, em biết anh và Lạc Lạc bên nhau rất lâu rồi, có cảm tình rồi, nhưng vốn dĩ nên gả cho anh, là em mà.
Tầm mắt Mặc Thiệu Đình rũ xuống, thực ra, anh sớm đã phái người đi điều tra qua, tuy không tra ra người bắt cóc Đường Phù Dung là ai, nhưng Đường Phù Dung thực sự đã mất tích hơn nửa năm, mà nhân duyên của cô cũng không tệ, đúng như cô ấy nói, sẽ không có ai nhất thiết trả thù cô như thế.
Vậy, giả sử Đường Phù Dung thật sự bị bắt cóc hơn nửa năm, thế người bắt cóc cô, đến chắc không phải là vì cô, mà là thân phận bà Mặc tương lai của cô, sẽ là ai đây…
Mặc Thiệu Đình đang cố gắng suy nghĩ, Đường Phù Dung đã cẩn thận dựa qua, yếu ớt dựa vào cánh tay anh, nhỏ nhẹ nũng nịu.
- Thiệu Đình, từ khi em lần đầu nhìn thấy anh, thì đã thích anh rồi, vốn dĩ, em không muốn giành với Lạc Lạc, nhưng em không có cách khống chế bản thân em, em không thể làm trái lại con tim mình, em rất đau khổ, anh biết không? Vốn dĩ à em và anh ở cùng nhau, nhưng tai hoạ ập đến… em thật sự hy vọng có thể ở bên cạnh anh, cho dù một phút một giây cũng được…
Không thể không nói, kỹ năng tán trai của Đường Phù Dung đúng là trọn điểm, chiêu này vô cùng giả nai, gần như không có đàn ông nào sẽ không động lòng trước lời bày tỏ và sự điên cuồng theo đuổi của một cô gái xinh đẹp, nhưng…
Người cô gặp là Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình lặng lẽ xê dịch ra đằng sau, tránh khỏi cái ôm của Đường Phù Dung, đôi lông mày ưa nhìn nhướn lên.
- Ý của cô là, muốn quay về bên cạnh tôi?
- Phải.
Đường Phù Dung cố gắng khống chế bản thân, nhưng đổi mắt nhịn không được do kỳ vọng mà sáng lấp lánh.
- Em… muốn quay về bên cạnh anh, bù đắp những nuối tiếc lúc trước, còn Lạc Lạc, em sẽ không tính toán với em ấy nữa, sau này chúng ta tìm cho em ấy một gia đình tốt, không phải mọi người đều vui hay sao?