Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 184 :

Ngày đăng: 09:45 30/04/20


Mặc Tây Thành theo Mặc Như Nguyệt ngồi ở một quán cà phê ở trung tâm thương mại.



Hương cà phê toả ra không trung, Mặc Tây Thành cầm một ly cacao nóng hổi, cảm thấy đôi tay lạnh ngắt của mình cuối cùng cũng có cảm giác rồi, cuối đầu húp một cái, cậu giờ mới ngẩng đầu lên, dường như ra quyết tâm.



- Cô, cô còn nhớ… cô em họ đã mất tích của con không?



Toàn thân Mặc Như Nguyệt rúng động, gần như không cầm được chiếc ly trong tay…



Cô em họ bị mất tích… con gái của bà…



Đó là bí mật của bà ấy, cũng là cấm địa của bà, nhiều năm nay, người nhà đều cẩn thận không nhắc chuyện này, tránh mang lại tổn thương lần hai cho Mặc Như Nguyệt, vốn bà tưởng bản thân đã dần quên đi mọi thứ, nhưng khoảnh khắc nghe thấy Mặc Tây Thành nhắc đến, bà vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng.



Cố gắng bình phục tâm trạng của mình, trên mặt Mặc Như Nguyệt lộ ra một nụ cười gượng.



- Đương nhiên là nhớ. Đừng nói chỉ qua hơn hai mươi mấy năm, nhưng đó là con cô mà, cho dù qua đi thêm bốn mươi năm, sáu mươi năm nữa, ngày cô còn sống, thì nhất định còn nhớ. Không biết nó hiện giờ đang ở đâu, sống có tốt hay không, cô thậm chí còn không biết, nó còn sống hay không, e là, cô chính là người mẹ thất bại nhất trên thế giới này rồi…



Mặc Tây Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau thương của Mặc Như Nguyệt, từng câu từng chữ nói.



- Em ấy còn sống… cô, em ấy còn sống… con biết, em họ hiện giờ đang ở đâu, con biết, em ấy là ai, con, có thể tìm thấy em ấy.



Advertisement / Quảng cáo



“Binh” một tiếng, lần này chiếc ly trong tay Mặc Như Nguyệt cuối cùng cũng không cầm được nữa, chốc lát rớt xuống đất, lập tức vỡ tan ra, chỉ để lại mảnh vỡ đầy trên sàn.



Bà giống như bị điểm huyệt vậy, ngẩn ngơ ngồi ở đó, trên mặt mang biểu cảm ngẩn ngơ như mộng du, qua một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói thấp thoáng của mình.



- Con nói gì cơ?



… …



Sáng sớm, một tia nắng từ cửa sổ sát tường chiếu qua, dịu dàng và đều đặn rọi vào khuôn mặt say ngủ của Đường Lạc Lạc.



Da cô dường như chọt một cái là có thể vỡ ngay, đôi lông mi dài rung nhẹ, trên người đắp chiếc chăn bông lông thiên nga dày, lộ ra bờ vai và cái cổ trắng trẻo, trên đó lờ mờ xuất hiện, dấu hôn màu đỏ.




- Nhưng mình cảm thấy bọn họ cũng không làm sai mà.



Diệp Tiểu Manh chẳng phải thiên thần nhỏ ham ăn sao?



Xem ra Tinh Huy quả nhiên rất biết chăm lo cho nghệ sĩ, hiểu được tố chất của mỗi người, có lẽ Diệp Tiểu Manh thật sự sẽ nổi tiếng cũng không chừng?



Diệp Tiểu Manh tràn đầy oán giận trợn mắt với Đường Lạc Lạc.



- Cậu lại cười mình, à đúng rồi, Lạc Lạc, cậu gọi mình ra đây làm gì vậy? Người cậu không khoẻ sao? Phải đi bác sĩ? Thế cậu chủ Mặc thì sao?



Advertisement / Quảng cáo



Cô nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng của cậu chủ Mặc, có chút tò mò nhìn Đường Lạc Lạc, chẳng lẽ hai người lại cãi nhau rồi.



- Không có chuyện gì.



Khuôn mặt Đường Lạc Lạc có chút ửng đỏ, cúi đầu nhẹ.



- Chỉ là… chỉ là… cái đó tháng này còn chưa tới, mình tới kiểm tra một chút, xem xem có phải…



- Cái đó? Cái nào chứ?



Diệp Tiểu Manh lơ mơ, sau cùng cuối cũng cũng được giác ngộ dưới ánh mắt khó xử của Diệp Tiểu Manh.



- Cậu có em bé rồi? Tốt quá rồi, cậu chủ Mặc có biết không? Người sắp làm ba sẽ vui mừng chết mất. Mà hai người đều ưa nhìn như vậy, em bé có phải đẹp như tiên không! Aaaa, mình muốn làm mẹ nuôi! Là trai hay gái vậy, nếu là thai song sinh thì tốt rồi… à đúng rồi, cậu đặt tên cho chúng nó chưa…



Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh lải nhải, Đường Lạc Lạc thật sự không biết nói gì, đây còn chưa kiểm tra ra được gì, mà đã khiến Diệp Tiểu Manh mừng đến như vậy rồi, tuy rất cảm động, nhưng em bé là một hai đứa, tên cũng đặt sẵn rồi thì có phải nhanh quá không.



Đường Lạc Lạc bất lực kéo lấy Diệp Tiểu Manh.



- Đừng nhanh thấy đỏ tưởng chín như thế, còn chưa chắc chắn mà, đi, cùng mình đi kiểm tra!