Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 188 :
Ngày đăng: 09:45 30/04/20
George đây là đang giúp cô trả thù sao…
Diệp Tiểu Manh thực sự dở khóc dở cười, cái tên này, đúng là trẻ con đến đáng yêu.
Nếu như hôm nay anh không đến, khuôn mặt của mình đoán chừng phải sưng một tuần rồi…
Diệp Tiểu Manh ngớ người đứng yên tại chỗ, bên tai vang lên tiếng khóc lóc càng ngày càng to của Tôn Dương Dương, thực sự đang gào khóc.
Tôn Dương Dương vốn chỉ là muốn thu hút của sự ý của George, tạo dựng hình tượng kính nghiệp đáng yêu của mình, nhưng cô ta không hiểu, tại sao trái lại chữa tốt thành xấu, rõ ràng ánh mắt của George vừa nãy luôn trên người cô mà.
Rốt cuộc cô ta ở đâu xuất hiện vấn đề?
Trong tiểu thuyết trong phim truyền hình, nữ chính không phải đều như vậy mới có được trái tim của nam chính sao? Là cô ta không đủ đáng yêu, hay chưa đủ xinh đẹp?
Đạo diễn nghe thấy yêu cầu của George, giờ mới yên tâm, còn tưởng là yêu cầu tráo trở gì, cái này thì dễ.
Một nhà đầu tư hạng nặng, cùng một cô nghệ sĩ bình thường, cán cân nên nghiêng về ai thật sự không cần suy nghĩ nhiều, lập tức không vui trách mắng Tôn Dương Dương.
- Khóc gì mà khóc, cảnh quay này, hai người đổi vai cho nhau, Diệp Tiểu Manh, tranh thủ một cảnh thì qua!
- Ừm.
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Tiểu Manh ngẩn ngơ gật đầu, đứng yên trên vị trí vốn là của Tôn Dương Dương, Tôn Dương Dương tức giận nhìn Diệp Tiểu Manh, hừ một tiếng, tuy trong lòng tràn đầy uất ức, nhưng không dám khóc ra tiếng, vì hiệu quả lên hình, tay chân lóng ngóng lau nước mắt.
Đạo diễn gật đầu, vừa mở miệng.
- Bắt…
- Đánh thật đi, tôi suy nghĩ rồi, đánh thật thật sự sẽ chân thực hơn.
George nhẹ nhàng nói, lập tức cả hiện trường hoá đá…
Là anh nói, đó là biểu hiện không có kĩ năng diễn xuất mà!
Diễn cảnh nhảy vực vẫn phải nhảy thật sao?
- Không có gì.
George ngượng ngùng nhếch miệng, anh và Diệp Tiểu Manh sống cùng nhau, chơi cùng nhau, bình thường ngoài công việc của nhau ra, trên cơ bản cũng coi như như hình với bóng, vốn phát triển đến giai đoạn này, kiểu gì cũng nên tỏ tình rồi, nhưng…
Trước khi chưa xác định được bản thân có thể cho Diệp Tiểu Manh một thân phận quang minh chính đại hay không, anh không thể dễ dàng hứa hẹn hay bày tỏ với Diệp Tiểu Manh cái gì được.
Nếu như mãi không tìm được con trai của chú Lance, thế bản thân sẽ là người kế thừa tương lai của gia tộc Brown, gia tộc của anh, có thể tiếp nhận Diệp Tiểu Manh không?
Mà trên người anh mang trọng trách của gia tộc, thật sự có thể mặc kệ tất cả ở bên Diệp Tiểu Manh sao?
Advertisement / Quảng cáo
Ánh mắt George u ám, lần đầu tiên, anh cảm thấy sự bất lực của bản thân, ngày cả tỏ tình với người mình thích cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, mà thứ anh bây giờ có thể làm được, là cố gắng khiến cô vui vẻ, không động tĩnh gì mà giúp cô có được thứ cô muốn.
Nhìn thấy sắc mặt đầy suy tư của George, Diệp Tiểu Manh trong lòng nghĩ có phải lời nói vừa nãy của bản thân quá tuỳ hứng quá không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không, dù sao, xuất phát điểm của George cũng là tốt, là vì muốn giúp cô.
- Thực ra… tôi khá cảm động đó, vừa nãy thực sự đặc biệt khó chịu. Nhưng người mới dù sao cũng phải chịu ức hiếp một chút, nhịn một chút… có lẽ cũng sẽ không qua được.
Diệp Tiểu Manh cười khổ, ngẩng đầu lên mắt sáng lấp lánh nhìn George.
- Anh có biết, vì sao tôi thích diễn xuất, một lòng luôn muốn làm ngôi sao không?
- Vì sao?
George chưa từng nghe Diệp Tiểu Manh nhắc qua, lúc này nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt cô, nhịn không được mở miệng.
Diệp Tiểu Manh không phải loại con gái ham hư vinh, bọn họ càng thân thiết, George càng phát hiện, thực ra cách nghĩ của cô đặc biệt đơn giản, đổi lại là những người phụ nữ khác, khi cùng anh ở bên lâu như vậy, sẽ không có một chút ý cậy quyền chứ?
Nhưng, người con gái như vậy, lại cứ muốn làm ngôi sao, thực sự quá nghịch lý rồi.
- Vì… từ nhỏ đến lớn tôi khá nhạt nhoà, đặc biệt bình thường, tôi học không giỏi, thể chất cũng không tốt, gia cảnh cũng bình thương, tuy mẹ rất yêu tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy, tôi không có gì đang để bà tự hào cả. Có một lần trong lớp diễn kịch, tôi diễn một cái cây, lúc đó mẹ tôi cũng đến, bà ngồi ở dưới, nhìn tôi, sau khi tiết mục kết thúc, nói với tôi, Tiểu Manh con là niềm tự hào của mẹ, con giỏi lắm.
Diệp Tiểu Manh ngước mặt lên, hướng về ánh hoàng hôn, trong long lanh nước.
- Cơ thể mẹ tôi luôn không khoẻ, hôm đó là lần duy nhất bà ấy tham gia hoạt động trong lớp tôi, bà ấy có thể đến tôi rất vui, sau đó tôi nghĩ, mẹ nói tôi rất giỏi, có lẽ tôi thật sự rất giỏi, tuy là, chỉ diễn một cái cây, người khác căn bản còn không biết đó là tôi.