Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 39 :

Ngày đăng: 09:43 30/04/20


Đường Lạc Lạc cầm khay cafe hơn 10 ly, nhanh chân bước vào phòng họp, đem từng ly cafe đưa đến trước mặt đồng nghiệp, rồi mới đi đến trước mặt Vương Bác, đặt cafe xuống:



- Phó bộ, uống cafe.



- Pha cafe thôi cũng chậm chạp.



Vương Bác bất mãn trợn mắt, mới cầm ly cafe lên, uống một ngụm to, tiếp theo, phụt một tiếng, phun hết cafe lên mặt bàn:



- Đường Lạc Lạc, cô muốn chết đúng không hả? Sao lại đắng thế này?



Không thêm đường, không đắng mới lạ đó.



Đường Lạc Lạc vừa nghĩ thế, trên mặt ra vẻ vô tội:



- Phó bộ, ông nói vậy thì... có cafe nào mà không đắng chứ? Không đắng chỉ có cacao thôi.



Dù sao cô làm gì cũng không đúng, nói gì cũng sai, thôi thì cũng không cần cẩn trọng đối phó với Vương Bác nữa, Đường Lạc Lạc quyết đinh phá vỡ nó.



Thoải mái thế nào hả dạ thế nào thì làm vậy, cafe này đắng sao? Chỉ là quà ra mắt thôi!



Quả nhiên khuôn mặt Vương Bác ngay cả thớ thịt mỡ cũng đang run, chỉ mặt Đường Lạc Lạc quát to:



- Rõ ràng là cô cố ý, đừng nghĩ là tôi không nhận ra! Vừa mới đến công ty không lâu, đã bắt đầu giở thủ đoạn! Rất tốt, nếu cô đã thích ra oai như vậy, tôi sẽ cho cô cơ hội, bữa trưa hôm nay của mọi người cô đi mua!



Nghĩa là, sau nhân viên phục vụ, bản thân lại trở thành nhân viên chạy ngoài rồi sao?
- Sao không dư một phần nào vậy?



Cô thống kê trước đó rồi, một người một phần vừa đủ, sao lại thiếu phần cô chứ?



Vương Bác cầm hai phần cơm, hiên ngang bước qua trước mặt Đường Lạc Lạc:



- Tiểu Đường à, trong tay tôi không còn tiền lẻ, tiền cơm tôi quay đầu trả sau nhé!



Đường Lạc Lạc cạn lời, quay đầu trả sau ư?



Vậy làm phiền ông quay đầu được không? Trong tay tôi không còn đồng nào, bây giờ muốn mua một phần cho mình cũng không có.



Trưa nắng thế này, tôi có thể dựa vào hít khí trời mà no bụng được sao?



Tuy nhiên Vương Bác không hề cho cô cơ hội này, bay nhanh trốn vào trong văn phòng của ông ta, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.



Đường Lạc Lạc tâm chết lặng thở một hơn dài, kéo hộc bàn ra, bất lực lục tìm ổ bánh mì khô cứng, xé giấy gói, vừa uống nước vừa nhét vào miệng.



Nhịn nữa, nhịn thêm chút nữa sẽ tốt thôi, người mới đều thế cả, chờ năng lực bản thân được thừa nhận rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi.



Cô cứ thế mà an ủi bản thân, một lúc sau, tâm trạng thất vọng dần dần hồi phục.



Nhưng không biết rằng, tất cả mọi thứ chỉ vừa bắt đầu thôi...



......



- Các người khi nào động thủ? Tôi chờ không được nữa.



Lâm Uyển Du ngồi trong phòng ngủ trang hoàng xa hoa của mình, hét lớn về phía đầu dây điện thoại bên kia.



Đường Phù Dung là chướng ngại vật cản cô ta tiếp cận Mặc Thiệu Đình, phải loại bỏ, hôm đó trong quán bar, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình mê đắm Đường Lạc Lạc, cô ta đã âm thầm quyết định, nhất định sẽ khiến Đường Phù Dung sống không bằng chết, khiến Mặc Thiệu Đình vĩnh viễn ghét bỏ cô.