Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 42 :
Ngày đăng: 09:43 30/04/20
Yết hầu gợi cảm của Mặc Thiệu Đình lướt nhẹ, nhìn thấy vết trầy trên mặt Đường Lạc Lạc ---- lúc cô trong nhà xưởng, chịu không ít vết thương ngoài da, lúc này trên người nhất định có nhiều vết bầm tím, vả lại bây giờ đang sợ hãi muốn chết, quả thật không phải là lúc....
Vừa nghĩ thế, anh cố gắng nén cơn lửa trong lòng xuống, cắn mạnh lên môi Đường Lạc Lạc, nửa cười nửa đùa nhìn cô:
- Ở đây không được, vậy không ở đây, thì được đúng không?
Đường Lạc Lạc toàn thân tê mê, bị trêu đùa đến mức không còn sức phản kháng, đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp cãi lại:
- Không dám đâu... anh biết tôi không phải ý đó... không phải không phải... anh.... quá đáng lắm luôn!
Mặc Thiệu Đình buông cô ra, không kiềm được nhếch mép, nở nụ cười:
- Được rồi, là lỗi của tôi, cô nên nghỉ ngơi mới đúng, về phía công ty tôi đã xin phép dùm cô rồi, mấy ngày này tạm thời không cần đi làm, ở nhà dưỡng bệnh, biết không?
Đường Lạc Lạc có chút do dự:
- Tôi mới vừa có việc làm, đã không đi rồi, không tốt chăng?
Cái ông Vương Bác đó xem cô là cái đinh trong mắt đó, nếu như mấy ngày nay không đi làm, có lẽ sẽ làm thịt cô cúng bái luôn quá!
- Những việc này cứ giao cho tôi, phải ngoan.
Mặc Thiệu Đình đưa tay vuốt lên mũi Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc chỉ còn biết gật đầu đồng ý, có chút không yên tâm đẩy đẩy Mặc Thiệu Đình:
- Đây là nhà họ Mặc, tuy Mặc Thiệu Đình không có về, nhưng nếu vì thế mà anh xuất hiện ở đây cũng không tốt, người làm nhìn thấy tôi, sẽ nói lung tung ấy.
Mặc Thiệu Đình:
- .......
Anh ở trong nhà của mình, người làm sẽ nói lung tung gì cơ chứ?
- Có nghe không? Tôi muốn ly hôn với Mặc Thiệu Đình, không phải vì có tin đồn mà bị đuổi ra khỏi nhà, anh mau về đi, nếu như có người tìm anh lái xe thì sao.
Đường Lạc Lạc bổ sung thêm một cách nghiêm túc.
- Thiệu Đình, anh làm gì vậy?.... Rất rát đó, cafe bắn lên người rất đau.
Mặc Thiệu Đình trong ấn tượng, tuy lạnh lùng, cũng chưa từng có biểu hiện quan tâm hay hứng thú gì với cô ta, nhưng lễ nghi chu toàn, tuyệt đối không ra tay với con gái.
Trên mặt Lâm Uyển Du nóng bỏng rát, lúc này trong lòng bỗng chột dạ, khủng hoảng nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Rất đau?
Mặc Thiệu Đình đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay Lâm Uyển Du, kéo cả người cô ta lên, nụ cười trên mặt lạnh lùng sắc bén, khiến toàn thân cô ta phát run:
- Chẳng qua chỉ có thế mà cô bảo đau sao? Vậy Đường Phù Dung thì sao? Đường Phù Dung bị cô bắt cóc, suýt nữa hủy hoại sự trong trắng trong tay đám côn đồ, cô ấy không đau sao? Hay là Lâm đại tiểu thư cô kiều quý, thì cô ấy có thể bị tùy tiện hành hạ như vậy sao?
Sắc mặt Lâm Uyển Du, phút chốc biến mất chỉ còn lại một màu trắng bệch.
Anh ấy biết rồi!
Cứ nghĩ thủ đoạn đủ bí mật đủ an toàn, nhưng không ngờ vẫn bị Mặc Thiệu Đình biết tất cả, nghĩ đến hình tượng em gái ngoan ngoãn mà cô ta khổ tâm nuôi dưỡng bấy lâu nay bị hủy, trong thâm tâm Lâm Uyển Du cảm thấy khủng hoảng, cô cố sức lắc đầu phủ nhận:
- Không phải em, không phải em... Thiệu Đình, anh tin em, em không biết anh nói gì, Phù Dung cô ấy bị sao hả? Em cái gì cũng không biết mà.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Lâm Uyển Du rất tốt, khuôn mặt mơ màng lại vô tội, đôi mắt tuôn lệ, bộ dạng tội nghiệp nhìn Mặc Thiệu Đình, dường như phải chịu sự uất ức to lớn lắm!
Đổi lại ngày trước, dù gì Lâm Uyển Du cũng là em gái thanh mã trúc mã của anh, Mặc Thiệu Đình ít nhiều gì sẽ nương tay, nhưng hiện tại...
Đường Lạc Lạc gục trong lòng anh với dáng vẻ bất lực và thê thảm ấy hiện rõ trong đầu Mặc Thiệu Đình, cảnh tượng đó anh mãi không quên, nổi đau khi đó, cho dù có trải qua bao lâu, anh đều thấy mới mẻ như vừa xảy đến.
Mặc Thiệu Đình lạnh lùng nhìn Lâm Uyển Du diễn, vung tay hất cổ tay Lâm Uyển Du ra, đối mắt đen trừng mắt nhìn cô ta chắm chằm, từng từ từng từ một:
- Cô nghe cho kỹ đây, Lâm Uyển Du, Đường Phù Dung là người tôi sẽ dùng sinh mạng này để bảo vệ, vì vậy, gây khó dễ cho cô ấy, tức là đối dịch với tôi, đối địch với tôi, cô biết sẽ có hậu quả như thế nào rồi đấy!
Đường Phù Dung là người tôi sẽ dùng sinh mạng này để bảo vệ.
Gây khó dễ cho cô ấy, tức là đối dịch với tôi.
Đôi mắt Lâm Uyển Du nheo lại, toàn thân phát lạnh theo ý thức, không kiềm được run lên, cô ta trừng to mắt, không tin được rằng đó là những lời do chính Mặc Thiệu Đình thường ngày không chút hỉ nộ ái ố nói ra.