Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 44 :

Ngày đăng: 09:43 30/04/20


Đường Lạc Lạc nắm chặt tay áo Mặc Tây Thành, dường như kích động đến mức khóc luôn:



- Vậy cho tôi... một phần cơm 50, 13 người... cộng thêm nước ép trái cây, mượn tôi 700! Ừm, 700, có không?



Mặc Tây Thành lần nữa kinh ngạc, 700?



Cũng là lần đầu tiên, có con gái mở lời chỉ xin cậu ta 700...



Đường Lạc Lạc quả thật quá khác biệt, dường như là một trào lưu mới vậy.



Mặc Tây Thành lập tức lấy ví ra, đếm mười tờ 100 nhét vào tay Đường Lạc Lạc, cẩn trọng hỏi:



- Đủ không?



- Dư rồi dư rồi.



Đường Lạc Lạc đếm 7 tờ, sau đó trả lại 3 tờ dư cho Mặc Tây Thành:



- Tôi cần 700 là đủ, chờ có tiền rồi sẽ trả cậu.



Mặc Tây Thành tim đập tăng tốc đến mức không thể khống chế nữa, còn trả lại tiền dư!



Chỉ đưa có một triệu mà còn trả lại tiền dư ư?



- Lạc Lạc, cô thật là.... vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi.



Mặc Tây Thành cảm khái nói.



Đường Lạc Lạc thắc mắc nhìn Mặc Tây Thành, cảm thấy cậu ta cứ kinh ngạc hết lần này đến lần khác giống như chưa từng lăn lộn ngoài xã hội vậy, nhưng đang gấp đi mua thức ăn, đành cười cười cúi đầu:



- Cám ơn cậu, gần đây tôi hơi kẹt tiền, chờ lãnh lương rồi trả cậu ngay.



Chờ lãnh lương rồi, trả tiền cho Mặc Tây Thành trước vậy! Dù gì cũng có 700 thôi, tiền nợ tiểu ca ca.... dù sao một ngày hai ngày cũng không đủ trả nợ.



Vừa nghĩ thế, lòng quyết tâm muốn giữ vững công việc này của Đường Lạc Lạc càng kiên định hơn, hướng về quán ăn gần đó chạy đi.



Mặc Tây Thành vội chạy theo, vừa đi vừa kéo Đường Lạc Lạc:



- Lạc Lạc, cô định đi mua thức ăn sao? Tôi biết có một nhà hàng tây mới mở, đặc biệt ngon... ôi! Sao cô lại vào quán thức ăn nhanh? Trong đó thì có gì ngon chứ?



Đang nói liền thấy Đường Lạc Lạc đang cố hết sức xách bao to bao nhỏ chất đầy những hộp cơm, chạy ra lại, quay người thấy Mặc Tây Thành, có chút khó xử le le lưỡi:



- Tôi phải mang cái này về công ty, không chơi với cậu nữa, xin lỗi nhé!



Mặc Tây Thành bỗng chốc kinh ngạc luôn!
Hiền lành dễ nói chuyện như vậy, hèn gì bị những tên bỉ ổi lấn lướt ức hiếp, thật là... hết cách.



- Còn ngẩn người làm gì, ăn đi! Không phải gấp ăn lắm hả? Đây là do tôi vất vả xách nặng dưới ánh mặt trời mua về đây đó. Mau ăn!



Mặc Tây Thành chỉ về mấy bao thức ăn một bên, không thèm liếc nhìn Vương Bác, thư thái ra mệnh lệnh.



- Dạ, dạ... làm phiền ngài rồi, vất vả cho ngài quá! Thật sự có lỗi...



Vương Bác run lẫy bẫy đi lên trước, lấy một phần, tuy lúc này không nuốt trôi cái gì được, nhưng ăn cũng không đúng, không ăn cũng không đúng, chỉ biết cầm đũa cười ngu ngốc.



Đường Lạc Lạc thấy không khí có hơi ngột ngạt, đi lên trước lấy thức ăn chia cho đồng nghiệp:



- Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, mọi người mau ăn cơm rồi làm việc nào! Vừa đúng, mỗi người một phần.



Thế là toàn bộ mọi người trong văn phòng, torng không khí kinh hãi, cầm lấy cơm hộp cười ngốc nghếch.



Cảnh tưởng kỳ quái này, thật sự khiến người khác muốn xĩu luôn.



Vương Bác ở một bên lùa cơm một cách máy móc, vừa cười lấy lòng Đường Lạc Lạc:



- Lạc Lạc à, vất vả cho cô rồi, năng lực của cô rất vượt trội.



- Không phải tôi năng lực kém, thái độ kém, hiệu suất kém, việc gì cũng làm không xong hay sao?



Đường Lạc Lạc đếm đếm ngón tay, đem lời nói sỉ vả của Vương Bác vừa nãy giữ nguyên lặp lại một lần nữa:



- Ồ đúng, tôi còn không có lòng hổ thẹn nữa, không xứng làm việc trong công ty này, đây là sự đánh giá của Vương bộ trưởng đối với tôi, Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.



Vương Bác:



- ......



- Tôi.... tôi không phải.... tôi chỉ đùa với cô thôi mà.



Sắc mặt Vương Bác lúc này đã tái xanh rồi, cười đến đuôi mắt co giật, bộ dạng tự vả mồm thế này, thật sự rất buồn cười.



Đường Lạc Lạc kiềm nén ý cười, giả vờ hiểu thấu:



- Vậy là do tôi không có tính hài hước sao?



Vương Bác bị Đường Lạc Lạc nói đến cứng họng, chỉ biết khua tay cười cười:



- Đừng nói thế, đừng nói thế....