Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 50 :
Ngày đăng: 09:43 30/04/20
Bộ váy gia công tinh tế, châu báu phối theo vừa nhìn đã biết không hề rẻ, Đường Lạc Lạc cho dù có ngốc, cũng biết không phải là đồng phục gì rồi, nhưng, tại sao lại trang điểm cho cô như thế?
Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu được, không lẽ thân phận của cô đã bại lộ rồi?
Mặc Thiệu Đình biết rồi ư?
Vừa nghĩ thế, cô càng thấp thỏm không yên.
Mặc Tây Thành nhìn ra sự bất an của cô, tưởng rằng cô lần đầu tham gia yến tiệc thế này nên hồi hộp, không kiềm được tiến lại gần nắm lấy bàn tay cô, dẫn cô qua một bên, lấy một ly champagne đưa cho cô:
- Đừng hồi hộp, buổi yến tiệc này không có quái vật ăn thịt người.
Đường Lạc Lạc cười cười, đưa ly đến miệng nhấp một ngụm nhỏ, quay đầu giống những fan cuồng trong công ty cùng nhìn ra phía cửa, tim đập rất nhanh.
Mặc Thiệu Đình... chốc nữa sẽ xuất hiện đúng không?
Sự chờ đợi dài đằng đẵng, khiến Đường Lạc Lạc đối với người chồng trên danh nghĩa này, cũng có vài phần hiếu kỳ, không thể nào kết hôn rồi, còn không biết chút gì về chồng của mình chứ?
Mặc Tây Thành thấy bộ dạng ngẩn đầu mong đợi của cô, không kiềm được trong lòng có chút chua chua, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chớp chớp, cậu ta đưa tay khua khua trước mặt Đường Lạc Lạc:
- Lạc Lạc, không lẽ cô cũng giống với những cô gái này, thèm thuồng sắc đẹp của anh tôi đó chứ?
- Sắc đẹp?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ chớp chớp mắt:
- Mặc Thiệu Đình rất đẹp trai?
Vậy thì có chút bất ngờ đó, cô cứ cho rằng Mặc Thiệu Đình xấu xí lắm cơ, xem ra lương tâm và nhan sắc, không lúc nào là ngang bằng cả.
Mặc Tây Thành nhìn bộ dạng và nét mặt hiếu kỳ của Đường Lạc Lạc, cảm giác chua chua trong lòng càng nặng hơn, hứ một hơi từ mũi:
- Ừm.... biết nói sao nhỉ? Tệ hơn tôi một chút vậy!
Đường Lạc Lạc nhìn nhìn Mặc Tây Thành, trong lòng nghĩ vậy thì cũng rất đẹp trai mà.
Cũng may là bản thân gả cho một soái ca, vì vậy, đây được xem là một tin tốt không?
Sự may mắn trên mặt cô, lọt vào mắt Mặc Tây Thành, đặc biết chướng mắt, Mặc Tây Thành nắm tay thành nắm đấm, đặt dưới mũi giả ho một tiếng, có chút bất mãn tẩy não Đường Lạc Lạc:
Lâm Uyển Du đoan trang phóng khoáng, Mặc Thiệu Đình cao to ngọc lẫm, hai người đứng cùng nhau, thật sự rất dưỡng mắt.
Cô nghĩ đến Lâm Uyển Du hết lần này đến lần khác chống đối cô, nghĩ đến những lời Lâm Uyển Du sỉ nhục cô, ánh mắt khinh miệt đó....
Vốn dĩ cô còn cảm thấy trong lòng bình thản, không để tâm, nhưng hiện tại cô biết được Mặc Thiệu Đình đã luôn giấu thân phận với cô, hai người họ giống như đang xem cô diễn trò vậy.
Từ đầu đến cuối, chỉ có cô là không hay biết gì, tất cả mọi người đều biết sự thật, không phải sao?
Đường Lạc Lạc cắn chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình lạnh nhạt nhìn Lâm Uyển Du, thần sắc không chút nhiệt độ, nhẹ nhàng lướt qua Lâm Uyển Du, đi về phía Đường Lạc Lạc.
Dưới ánh đèn hòa nhã, cô giống như con thiên nga nhỏ cao quý, khiến thân tâm anh không kiềm được bị thu hút...
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, trừng to mắt nhìn tổng tài đi về phía Đường Lạc Lạc, trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc và thắc mắc, cũng mang đầy sự ngưỡng mộ.
Có thể được tổng tài nhìn thấy, đã là vinh hạnh to lớn, huống chi nhìn tình hình này, không lẽ tổng tài muốn mời tiểu nha đầu đó cùng nhảy sao?
Không không không, không thể nào...
Dưới sự dõi theo của mọi người, Mặc Thiệu Đình đi thẳng đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, đưa tay về phía Đường Lạc Lạc, bờ môi mỏng khẽ nói:
- Đường...
Tuy nhiên chưa chờ Mặc Thiệu Đình nói xong, Đường Lạc Lạc nhìn chằm chằm Mặc Thiệu Đình một giây, quay người bay nhanh xông ra khỏi đám đông.
- Lạc Lạc!
Giọng nói mang đầy từ tính của Mặc Thiệu Đình vang lên từ phía sau, Đường Lạc Lạc không hề quay đầu.
Cô không thể tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào cả, đối diện với Mặc Thiệu Đình đã lừa dối cô, còn ra vẻ không gì xảy ra này, Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân muốn điên lên, cô nắm lấy váy, một mạch chạy ra khỏi sảnh lớn khách sạn, chạy sâu về phía hành lang, cô không biết đi đâu, nhưng chỉ muốn rời khỏi ánh mắt Mặc Thiệu Đình, không muốn nhìn thấy đôi mắt của anh.
Đôi mắt ấy, mỗi lần nhìn thấy, đều khiến cô chìm đắm vào một cách hồ đồ, cô không muốn bị lừa dối nữa, cũng không muốn thấy anh....
Không biết chạy được bao lâu, Đường Lạc Lạc đứng lại dưới ánh đèn vàng của hành lang, thở dốc hỗn hễn, chưa kịp ngẩn đầu lên, một cánh tay từ đằng sau đưa đến, khăn tay màu trắng mang mùi hương khó chịu, xông thẳng vào mũi cô, trong lòng Đường Lạc Lạc kêu lên một tiếng tiêu rồi, nhưng chưa chờ cô phản ứng kịp, toàn thân mểm nhũn...
Ý thức cô dần dần trở nên mơ hồ, trong lúc mơ màng, chỉ càm nhận được bản thân được một người đàn ông mập lùn vác vào phòng khách sạn.