Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 62 :
Ngày đăng: 09:43 30/04/20
- Được rồi được rồi, đừng giận tôi nữa, lời tôi nói đều là thật là thật đó, bản thiết kế đó, là tôi thiết kế cho công ty của ba, nhưng không biết, từ khi nào đã bị Mặc Lan lấy đi, còn trở thành bản thảo thiết kế của công ty mình, sau khi tôi phát hiện, tìm chị ta để nói chuyện, nhưng chị ta không thừa nhận, còn quay lại vu cáo tôi…
- Mặc Thiệu Đình, anh cũng nói câu gì đi chứ.
Đường Lạc Lạc dùng hết mưu mẹo, khiến Mặc Thiệu Đình để ý đến cô, nhưng anh cứ ngồi yên ở đó, mắt không chuyển hướng, bất luận thế nào cũng không chịu khuất phục.
- Anh không phải câm rồi chứ?
Đường Lạc Lạc nhụt chí nằm dài lên ghế:
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được sao, tôi biết chuyện này đã mang rắc rối cho anh, xin lỗi.
Cô gái đáng thương kéo lấy tay áo của Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển, khó có thể nhìn thấu.
- Đường Lạc Lạc, cô có biết, lúc trước luôn có một tài xế thay tôi lái xe, bản thân tôi rất ghét việc lái xe, tôi thấy, đó là một công việc lặp lại vô nghĩa, đúng là lãng phí tính mạng của tôi.
- Hả?
Đường Lạc Lạc ngước mắt nghi ngờ, cái này có liên quan gì đến những lời vừa nãy?
Mặc Thiệu Đình có phải giận đến ngu muội luôn rồi?
- Nhưng từ khi gặp cô, tôi lần nào cũng đích thân lái xe.
Bên mép Mặc Thiệu Đình, lộ nét cười dịu dàng ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
- Vì khi đón cô về nhà, trong xe chỉ có hai chúng ta, không còn người thứ ba, khoảng thời gian ở cùng cô, tôi cảm thấy đó là một trong những thời khắc đẹp đẽ hiếm hoi của cuộc đời, tôi rất trân trọng.
Đường Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt cảm động, nhẹ nhàng nói.
- Tiểu ca ca…
- Tôi rất trân trọng từng phút giây được ở bên cạnh cô, đồng thời vì những điều này, cố gắng thay đổi bản thân, nhưng còn cô thì sao? Đường Lạc Lạc, tôi giận không phải vì cô bị nghi ngờ ăn cắp bản thiết kế của công ty, tôi đều tin từng lời cô nói, nếu không tôi sẽ không cho cô cơ hội rửa sạch tội danh, nhưng chuyện này đã xảy ra lâu như vậy, sao ngay từ đầu cô không nói cho tôi biết?
Mặc Thiệu Đình nắm lấy cằm của Đường Lạc Lạc, ánh mắt như đang đi săn, tràn ngập tính công kích và xâm lược sẵn sàng bùng phát, giống như muốn nhìn xuyên thẳng người cô.
- Gặp khó khăn, phản ứng đầu tiên không phải đến tìm tôi, mà là tự mình làm rối tung lên, tôi rất giận, thật sự rất tức giận.
- Tôi…
Đường Lạc Lạc cứng họng, trong lòng vốn có chút áy náy, bây giờ đã hổ thẹn đến không tưởng tượng được.
Nếu như ngay từ lúc đầu, Đường Quý Lễ yêu cầu cô đi lấy cắp bản thiết kế của nhà họ Mặc, cô lập tức nói với Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình nhất định sẽ giúp cô nghĩ cách, có lẽ chuyện cũng không thành ra thế này.
Đường Lạc Lạc nhếch mày, vỗ vai Mặc Thiệu Đình.
- Tài xế riêng của tôi, lái xe nào!
Mặc Thiệu Đình:…
Nha đầu này càng ngày càng kiêu ngạo rồi, có được xem là do anh chiều hư không?
Nhưng bộ dạng kiêu ngạo này, sao anh lại thích như thế?
Vừa đạp ga xe, chiếc Ferrari phi nhanh trên đường.
Đường Lạc Lạc trong miệng lầm bầm, ra sức mắng chửi Lâm Uyển Du.
- Tưởng tôi không dám đi sao? Tưởng tôi sẽ từ chối sao, đừng hòng!
Mặc Thiệu Đình cười hì hì, hít hít mũi.
- Lạc Lạc à, cô có ngửi một mùi gì đó rất nồng không?
Đường Lạc Lạc ngửi ngửi, lắc đầu.
- Không ngửi thấy mùi gì?
- Mùi giấm.
Mặc Thiệu Đình nhịn cười.
- Một mùi giấm rất nồng đó.
- Ai nói vậy?
Đường Lạc Lạc cảm thấy thẹn quá hoá giận.
- Tôi nói cho anh biết, đợi người mẹ đại nhân của anh vừa đi, tôi sẽ ly hôn với anh đó, anh đừng có mà đắc ý, vẻ mặt của anh là gì đây, Mặc Thiệu Đình! Không được cười nữa!
Mặc Thiệu Đình không nhịn được cười, lấy điện thoại, mở Weibo của mình ra, đưa đến trước mặt Đường Lạc Lạc.
- Tôi nói cô đúng là lười biếng, tên tài khoản Weibo cũng không chịu đổi cái mới, Đường Lạc Lạc?
Đường Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, nhìn thấy bình luận của mình, lập tức xấu hổ nói không nên lời, lẩm bẩm thêm một câu.
- Tôi nói không sai mà, anh vốn dĩ đã kết hôn, đây là tôi không mang chút tình ý tư nào cả, đang phổ cập kiến thức cho họ đó.