Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 67 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


- Lạc Lạc, mình biết cậu tốt nhất rồi.



Diệp Tiểu Manh chống cằm, đang ngắm hai viên kem to đùng trước mặt, trong mắt tỏa ánh sáng xanh lục:



- Đúng là phu nhân Mặc có khác, khao kem cũng mạnh tay hơn nhiều.



- Ăn đi, ăn cũng không bịt miệng cậu lại được.



Đường Lạc Lạc đút một muỗng đầy kem vào miệng Diệp Tiểu Manh:



- Đây là tiển của mình.



- Tiền quỹ đen của cậu hả?



Hai má Diệp Tiểu Manh căng đầy, gật đầu:



- Đúng là cậu nên có tiền quỹ đen, ôi, thành thật trả lời, buổi họp lớp lần trước, soái ca mà cậu dẫn theo, có phải là cậu chủ Mặc không?



- Sao cậu biết vậy?



Đường Lạc Lạc kinh ngạc hét to:



- Với trí thông minh của cậu mà có thể đoán được, Diệp Tiểu Manh, có phải hiện tại cậu có thể nhìn hiểu dự báo thời tiết luôn hay không?



- Cậu nói chuyện nghe không hay chút nào, cẩn thận bị cậu chủ Mặc đuổi khỏi nhà.



Diệp Tiểu Manh không phục chế giễu lại:



- Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, chỉ là có một khuyết điểm duy nhất, hơi bị chí mạng.



- Khuyết điểm gì?



Đường Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi.



- Mù.



Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tiểu Manh đanh lại, nghiêm túc:



- Hoặc giả nói là mắt thẫm mỹ chọn con gái, ừm... không thế nào!



Đường Lạc Lạc:



- .......



Người trước mặt này đúng thật là bạn thân của cô chứ?



Đúng thật không?



Tại sao không nói ra được lời nào hay thế nhỉ?



- Ôi, không đùa với cậu nữa.
Thương trường này chính là nơi hội tụ các thương hiệu xa xỉ nhất của Thủ Đô, tuy Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh chưa từng mua qua quần áo ở đây, nhưng xem xem cũng đâu có mất tiền chứ!



Diệp Tiểu Manh tung tăng đi xem những váy áo dạ hội mà bản thân chưa có cơ hội được mặc, còn Đường Lạc Lạc thì đứng lại trước một chiếc váy màu xanh lam.



Chiếc váy này đường cắt may rất tốt, là màu xanh lam nhạt của bầu trời, trên thân váy thêu lên những đường ren tinh tế, nhìn vào là biết giá cả không thấp rồi.



Đường Lạc Lạc mắt sáng rực, làn da của cô trắng ngần, mặc loại váy thế này là đẹp nhất.



Nhưng, tùy tay mở bảng giá ra xem, không ngờ trên hàng vạn....



Ôi mẹ ơi! Đi cướp cho rồi!



- Thưa cô, cô có muốn mặc thử chiếc váy này không?



Chị nhân viên bán hàng chú ý đến ánh mắt Đường Lạc Lạc lúc nhìn chiếc váy này, mỉm cười tiến đến gần.



- Lạc Lạc, cậu mặc màu này chắc chắn rất đẹp.



Diệp Tiểu Manh đứng bên cạnh cười nói:



- Thử đi! Thử đi!



Đường Lạc Lạc do dự, váy áo xinh đẹp, ai mà không thích chứ!



Nhưng, cô vốn mua không nổi được không hả? Trong tay đúng là có thẻ của Mặc Thiệu Đình thật, nhưng... Đường Lạc Lạc cứ cảm thấy tiêu tiền của Mặc Thiệu Đình, sẽ càng không có lý do gì rời khỏi nhà họ Mặc nữa.



- Mình...



Đường Lạc Lạc buồn bã lắc lắc đầu, cánh tay đang nắm chân váy vừa định buông ra...



- Cô ta mua không nổi đâu.



Giọng của Lâm Uyển Du dịu dàng và ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại tràn đầy sự kiêu ngạo và khiêu khích, nhẹ nhàng bước vào trong cửa hàng, cầm lấy một chiếc váy dạ hội đen ướm ướm lên người, liếc nhìn Đường Lạc Lạc:



- Người ấy hả? Phải biết thân biết phận, có nhiều chỗ, không phải muốn vào là vào đâu, cô nói đúng không? Cô Đường?



- Ủa! Cô nói chuyện kiểu gì kỳ vậy? Sao chúng tôi lại không được vào đây chứ?



Diệp Tiểu Manh bất bình hỏi ngược lại, người nay là ai vậy? Bất lịch sự như thế! Người ta có muốn thử hay không, mua hay không thì liên quan gì đến cô ta chứ?



- Một chiếc váy, tốn hết tiền lương cả năm trời của cô, việc mua bán này, thật không có lợi chút nào! Con người ấy, đừng có quá hư vinh, đối với những gì vượt ra khỏi khả năng của bản thân, thì đừng tơ tưởng nhiều nữa.



Lâm Uyển Du đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, cười lạnh cầm chiếc váy màu xanh lam lên. Mỉm cười nói với chị nhân viên bán hàng:



- Gói cái này lại cho tôi.



- Cô...



Diệp Tiểu Manh tức đến muốn nổ tung, người phụ nữ sao đáng ghét thế! Nói chuyện chanh chua khó nghe, còn ra vẻ ta đây nữa, sao cô ta không bay lên trời luôn đi.