Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 74 :
Ngày đăng: 09:44 30/04/20
Bà mang giày cao gót, đang định đứng dậy, tuy nhiên sàn đá đại sảnh trơn quá, rất khó đứng vững, đang lúc bối rối lúng túng, một cánh tay trắng mịn đưa đến, đỡ bà đứng dậy, Mặc Như Nguyệt ngước đầu, bèn nhìn thấy một cô gái đáng yêu thuần khiết, đang lo lắng nhìn bà:
- Thưa cô, cô không sao chứ?
Đường Lạc Lạc cẩn trọng hỏi Mặc Như Nguyệt, cảm thấy cô này rất xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt nhìn người khác cũng ấm áp nữa.
Mặc Như Nguyệt lắc đầu, mỉm cười với Đường Lạc Lạc:
- Cô không sao, cám ơn cháu. Cháu cũng làm việc trong công ty này hả?
- Dạ vâng.
Đường Lạc Lạc gật đầu:
- Sàn đá đại sảnh đặc biệt trơn, rất dễ trượt ngã, giày cao gót của cô cao quá rồi, cháu đỡ cô đi ra cổng nhé!
Cô gái trẻ cứ gọi cô cô, vừa lễ phép vừa thân thiện, nụ cười trên mặt Mặc Như Nguyệt càng sâu hơn:
- Không cần đâu, cháu trở lại làm việc đi, cô gái trẻ đúng là đáng yêu.
- Cám ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp, gọi là chị cũng không vấn đề gì ấy.
Đường Lạc Lạc đỡ Mặc Như Nguyệt đi thẳng đến trước cổng, mới buông tay ra, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt cô nhé!
Mặc Như nguyệt cười hì hì cũng vẫy tay lại:
- Tạm biệt, rất vui được gặp cháu.
Không biết tại sao, lần đầu nhìn thấy cô gái nhỏ này, đã có cảm giác rất thân thiết, Mặc Như Nguyệt vừa nghĩ thế vừa đi về phía xe của bà.
Và Đường Lạc Lạc quay đầu, cầm lấy kem cô mua cho đồng nghiệp đi thẳng lên lầu, vừa vào cửa văn phòng đã thấy mọi người giống như ong vỡ tổ vậy, sắc mặt Vương Bác đanh thép đang chỉ huy vài nhân viên giúp ông khuân đồ đạc, xem ra, hình như sẽ đổi văn phòng thì phải?
Không đúng, sao lại trực tiếp khuân đồ đạc ra thẳng ngoài cửa thế...
- Nè nè, mọi người biết gì không? Phó bộ trưởng Vương bị chủ quản Mặc khai trừ rồi!
- Hả? Tại sao vậy?
- Thì là vì chuyện của Đường Lạc Lạc đó, chịu tội thay còn gì.
Lâm Uyển Du vui mừng khôn xiết, cuối cùng đã nắm được cơ hội dày vò Đường Lạc Lạc rồi, dường như không thể kỳ vọng hơn nữa:
- Cháu cũng rất có duyên với Lạc Lạc lắm! Có cô ấy bên cạnh cháu, cháu nằm viện cũng không thầy cô đơn nữa, chỉ là, về phía Thiệu Đình...
- Vậy thì bác giao nha đầu này cho cháu đó.
La Nhã đứng dậy, tư thái cứ như hoàn thành nhiệm vụ vậy:
- Đêm nay nha đầu này sẽ ở đây chăm sóc cho cháu, có gì cần cứ lên tiếng, nếu ngay cả bệnh nhân cũng chăm sóc không tốt, thì sao có thể làm phu nhân nhà họ Mặc được. Về phía Thiệu Đình thì cháu yên tâm, Thiệu Đình là đứa con hiếu thảo, ý của bác cũng là ý của nó.
Đường Lạc Lạc:...
Tại sao một con người sống nhăn răng như cô đứng ngay tại đây, mà bọn họ nói qua nói lại, ai cũng không thèm hỏi ý kiến của cô vậy?
Cứ thế bị ném cho Lâm Uyển Du làm hộ công ư?
Còn có ai đau khổ hơn cô nữa không chứ?
- Bác gái, bác về cẩn thận.
Lâm Uyển Du nhìn Đường Lạc Lạc, trong mắt tuôn ra cảm xúc độc ác.
La Nhã mở cửa phòng, trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò Đường Lạc Lạc thêm một lần:
- Nhất định phải chăm sóc tốt cho Uyển Du, nghe rõ chưa?
- Ồ.
Đường Lạc Lạc hết cách, chỉ biết ưng một tiếng, đóng cửa lại.
Lúc này, Lâm Uyển Du không cần giả vờ yếu ớt trước mặt La Nhã nữa, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, nhìn Đường Lạc Lạc, dường như có cảm giác đang xoa tay vuốt đấm vậy:
- Cô còn đứng đó làm gì? Bữa tối tôi còn chưa ăn, cô đến để chăm sóc tôi hay là chờ tôi hầu hạ hả? Đi mua cơm đi!
- Bộ dạng này của cô chủ Lâm, thật sự đúng là muốn sửa đổi giảng hòa với tôi nhỉ? Nhìn thế nào cũng không giống người vừa mới tự sát á, hay là cho tôi nhìn thử xem, vết thương trên tay cô, có phải dùng cọ màu vẽ lên hay không nhỉ?
Đường Lạc Lạc tiến đến gần xem cổ tay Lâm Uyển Du, nói chứ, đúng thật là rạch tay ấy.
Chỉ là mức độ nông cạn này, có thể chết mới lạ đó.