Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 76 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


Mặc Thiệu Đình chau chau mày, kéo tay của Lâm Uyển Du đang ôm anh ra, nhìn vẻ mặt Đường Lạc Lạc rối bời, lại nhìn nhìn Lâm Uyển Du đang khóc nức nở, ngữ điệu bình thản và trầm tĩnh:



- Xảy ra chuyện gì, em từ từ nói.



Lâm Uyển Du ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Mặc Thiệu Đình, tiếp đó thút thút thít thít lên tiếng:



- Hôm nay bác gái La dẫn Lạc Lạc đến thăm em, em … em rất vui … bác gái để Lạc Lạc chăm sóc em, nhưng chờ bác gái vừa đi, Lạc Lạc đã chất vấn em, hôm nằm viện có phải anh có đến thăm em… sau đó bắt đầu hung dữ với em, còn ra tay đánh em nữa … huhuhu … em thật sự rất muốn làm hảo tỉ muội với Lạc Lạc, nhưng cô ấy cứ không tin em … Thiệu Đình, anh đừng trách Lạc Lạc, là em không tốt, là em không nên thành thật trả lời cô ấy, dẫn đến sự hiểu lầm từ cô ấy, đều là lỗi của em …



Đường Lạc Lạc đứng bên cạnh nghe mà trừng mắt há hốc mồm, Lâm Uyển Du đúng là giả vờ thành bạch liên hoa một cách xuất sắc, mới bao lâu đâu mà trở mặt nhanh hơn cả trở trang sách nữa, nếu khi nãy bản thân không bị cô ta sai bảo đến sức cùng lực kiệt, thật sự suýt nữa là bị cô ta lừa rồi, khả năng diễn xuất này mà không giật giải Oscar thì đúng là uổng tài năng quá!



- Mặc Thiệu Đình, anh tin tôi đánh cô ta không?



Đường Lạc Lạc xoay người qua, ánh mắt nhìn thẳng vào Mặc Thiệu Đình.



Anh đứng đó, khuôn mặt tuấn tú tinh tế, dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt sâu thẳm tựa biển, khiến người khác không kiềm được cứ nhìn mãi, bất giác đắm chìm trong đó.



Anh không nói lời nào, sự trầm mặc lúc này, khiến tia sang hy vọng nhỏ nhoi yếu ớt trong mắt Đường Lạc Lạc, từ từ tắt đi.



Đúng vậy, cho dù bản thân và Mặc Thiệu Đình là vợ chồng trên danh nghĩa thì sao chứ? Lâm Uyển Du là thanh mai trúc mã của anh, đã sớm xuất hiện trước cả cô, tình cảm hai người chắc rất sâu đậm rồi, thậm chí, cái đêm hôm Lâm Uyển Du tự sát, anh đến bên cô ta, không tiếc gì lừa dối cô …



Hiện tại, Lâm Uyển Du khóc như mưa như gió tố cáo cô, cho dù là người lòng dạ sắt đá nghe vào, cũng sẽ thương tiếc, huống chi là anh chứ!



Đường Lạc Lạc vốn có thể lên tiếng giải thích, có thể phủ nhận, nhưng lại lười mở miệng, nếu một người tin tưởng cô, thì không cần biện minh gì cả, anh lựa chọn tin tưởng ai, đã sớm có đáp án rồi, biện minh càng nhiều cũng không có ý nghĩa gì cả, không phải sao?



Thấy Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc nhìn nhau, ai cũng không nói một lời, trong long Lâm Uyển Du mừng thầm, cảm thấy bản thân sự cố gắng chia rẻ bao lâu nay cuối cùng đã thấy được một chút thành quả, vội lau nước mắt trên mặt đi, cực kỳ biết điều khuyên Mặc Thiệu Đình:



- Thiệu Đình, sự việc đã qua rồi, Lạc Lạc cũng là nhất thời xúc động, anh đừng truy cứu nữa, nói ra cũng là em không tốt, là em không nên gọi anh đến thăm em lúc em đang bệnh, mới khiến trong lòng Lạc Lạc không thoải mái, đều là lỗi của em, là em không phải, anh muốn trách thì trách em được rồi…



- Vậy được, nếu trách em, vậy thì em hãy xin lỗi Lạc Lạc đi!



Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng lên tiếng, đồng thời đứng bên cạnh Đường Lạc Lạc một cách lặng lẽ.



- Đừng vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người … cái gì?



Lâm Uyển Du còn đang chìm đắm trong không khí “thấu hiểu đại lý, nhẫn nhục phụ trọng”, cứ nghĩ rằng Mặc Thiệu Đình nhất định sẽ đối với Đường Lạc Lạc thất vọng tràn trề, sẽ vì cô ta mà tức giận, nhưng nào ngờ Mặc Thiệu Đình lại lên tiếng muốn cô ta xin lỗi?



Cô ta dường như nghi ngờ bản thân nghe lầm luôn được không?
Hai từ “bù đắp”, đối với Mặc Thiệu Đình, là có hàm ý cực kỳ phong phú, Đường Lạc Lạc hiểu sâu về điểm này, bỗng chốc mặt đỏ bừng, dùng nắm đấm nhỏ đấm mạnh lên người Mặc Thiệu Đình:



- Bù đắp cái đầu anh, mau lên xe, càng về trễ càng thảm, mau lên mau lên!



Mặc Thiệu Đình còn đang say sưa đành mở cửa xe, trong lòng rối như tơ vò, mỗi lần nói đến điểm mấu chốt, Đường Lạc Lạc lại vội vàng hô dừng ngay, bản thân dù gì cũng là người đã kết hôn hơn hai tháng rồi, thời gian dài như thế mà chỉ được ăn mặn đúng một lần, thực sự quá thê thảm quá đáng thương luôn ấy.



Đường Lạc Lạc ngồi lên xe Mặc Thiệu Đình, cảm thấy cả trái tim như về đúng vị trí của nó, cảm giác an toàn vi diệu ấy thực sự rất khó diễn tả, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lúc có lúc không trò chuyện với Mặc Thiệu Đình:



- Ôi! Anh biết không? Phó bộ trưởng bộ phận chúng tôi, chính là cái người tên Vương Bác ấy, hôm nay bị Mặc Lan đuổi rồi ấy.



Sắc mặt Mặc Thiệu Đình trầm xuống, mắt hướng xuống, lông mi dài che đi con ngươi, không nhìn thấy cảm xúc:



- Tôi biết.



Mặc Lan trong buổi họp báo mạnh miệng nói sẽ rời khỏi công ty, nhưng không ngờ lại bị Đường Lạc Lạc vạch mặt tại trận, lời đã ra khỏi cửa miệng, rời đi cũng không được ở lại cũng không xong, cưỡi hổ khó xuống, tất nhiên sẽ phải tìm kẻ chết thay rồi.



Đem tất cả mọi việc đổ lên người Vương Bác, cũng là trong dự tính.



Đường Lạc Lạc nghiêng đầu nghĩ một hồi lâu, mới hiểu ra được cớ sự trong đó, phút chốc ngộ ra:



- Tôi hiểu rồi, Vương Bác là do Mặc Lan gài bẫy đuổi đi, chịu tội thay cho chị ta, như thế thì Mặc Lan không có tội gì rồi.... thật biết cách chơi. Nhưng Vương Bác đi rồi cũng tốt, ông ta luôn gây khó dễ cho tôi, chỉ là không biết Mặc Lan có xem tôi không vừa mắt không, dù sao hôm họp báo cũng...



- Không đâu, chí ít thì thời gian này sẽ không.



Mặc Thiệu Đình cho Đường Lạc Lạc ăn một viên thuốc định tâm.



Mặc Lan đi cửa sau, trả giá bằng 2% cổ phần của nhà họ Mặc, mới có được cơ hội ở lại trong công ty, thời gian này chắc chắn sẽ duy trì sự im lặng, chờ sóng gió qua đi mới có hành động mới, chí ít thì bề ngoài, không thể gây khó dễ cho Đường Lạc Lạc ngay được.



Làm thế sẽ khiến người khác cho rằng chị ta đố kỵ nhân tài, lòng dạ hẹp hòi, nếu Mặc Lan thật sự có dã tâm, sẽ cố gắng đạt được thành tích tốt trong công ty, tuyệt đối không làm những chuyện thế này.



Những lời này, Mặc Thiệu Đình tuy không nói rõ với Đường Lạc Lạc, nhưng lời nói của mặc Thiệu Đình, trước giờ chưa sai bao giờ, Đường Lạc Lạc bỗng chốc yên tâm hơn:



- Vậy thì tốt, đáng tiếc.... sóng gió về bản thiết kế tuy đã qua, nhưng... thiết kế mùa xuân của công ty nhà họ Mặc cũng vì thế mà trễ hạn ban hành, anh không trách tôi chứ?



Cô cẩn thận hỏi anh, đôi mắt to đen láy lấp lánh như sao trong đêm, giống như con thú cưng nhỏ đáng thương tội nghiệp vậy.