Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 81 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


Chuyện nên đến, cuối cùng cũng sẽ đến.



Khi La Nhã giao nhà họ Mặc cho anh, Mặc Thiệu Đình đã sớm biết, dựa vào tính cách và tác phong trước giờ của La Nhã, tuyệt nhiên không phải có kỳ vọng cao với anh, lúc đó nhà họ Mặc đang khó khăn, cổ phiếu không ổn định, lợi nhuận tổn thất, trì trệ khoản vay của ngân hàng, có thể nói là một cục diện rối rắm đến kinh người.



Thật ra cũng vì người cha quá cố của anh không hề có tài kinh doanh, từng bước làm vỡ nát cả một thương hiệu, khi truyền đến Mặc Thiệu Đình, nhà họ Mặc đã là một vỏ trống không hơn không kém.



Anh phải tốn khoảng thời gian năm năm, mới phát triển nhà họ Mặc như cục diện ngày hôm nay, trở thành sản nghiệp có ảnh hưởng lớn nhất của Hoa Hạ, lợi nhuận thu được đến tám trăm phần trăm, vả lại tốc độ tăng trưởng luôn ổn định, bây giờ, La Nhã quả nhiên không chờ được đến ngày lấy hết tất cả những thứ này dâng đến tận tay Mặc Tây Thành.



Mặc Thiệu Đình không phải không muốn giúp sức cho gia tộc, cũng không có ý định nắm lấy nhà họ Mặc không buông, chỉ là cảm giác sau khi bị người khác lợi dụng, liền bị vứt đi như một giẻ rách, thật sự không đẹp đẽ cho lắm.



La Nhã muốn anh đến là đến muốn anh đi là đi, nghĩ đến có phần quá dĩ nhiên rồi.



Anh trước giờ không phải là một người cam tâm chịu thua, huống hồ La Nhã từ xưa đến nay luôn không xem anh là con, vậy dường như để tâm đến tình mẹ con, lại khiến bản thân trông quá cam tâm tình nguyện rồi.



Mặc Thiệu Đình trầm mặc một lúc, trong lúc La Nhã đang vô cùng lo sợ và căng thẳng, từ từ mở lời.



- Được, gần đây chức phó bộ trưởng bộ phận thiết kế đang trống, để Tây Thành vào làm vậy.



- Vậy tốt quá rồi.



La Nhã thở phào nhẹ nhõm, trước đó còn lo sợ Mặc Thiệu Đình sẽ từ chối thẳng thừng, trước mắt nhân lúc Mặc Thiệu Đình chưa nảy sinh sự nghi ngờ, sắp xếp Mặc Tây Thành vào công ty là vừa, còn vị trí gì, trái lại không quan trọng mấy.



- Quyết định vậy đi, ngày mai mẹ sẽ bảo nó đến làm…



Mặc Thiệu Đình nói xong, thẳng thừng tắt máy.



Trong lòng của La Nhã luôn có tương lai của Mặc Tây Thành, hiển nhiên không có thời gian hỏi thăm tình hình của anh rồi, tình huống này anh đã sớm quen rồi, dứt khoát không ôm bất kì mong đợi gì, còn dễ chịu được một chút.



Thấy Mặc Thiệu Đình cúp máy, sắc mặt âm trầm đi nhiều, Đường Lạc Lạc tò mò ghé đầu qua hỏi:



- Là ai vậy?



- La Nhã.



Mặc Thiệu Đình lần này gọi thẳng tên của La Nhã.



- Ồ, là mẹ hả?



Đường Lạc Lạc có chút lo lắng nhìn anh.



- Bà ấy có nhắc đến tôi không? Còn giận tôi không? Chúng ta lát nữa phải về nhà phải không, phù, căng thẳng quá…



- Không về nhà.
- Tôi không thích gánh người khác lắm, lỡ như cô rớt hạng thì sao, cô tự chơi đi.



Nghe thấy câu trả lời mơ hồ của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình giận tái mặt, tự thao tác tự chơi.



Đường Lạc Lạc á khẩu, người đàn ông này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.



Thôi thôi, khen anh ấy một chút cũng không chết được.



- Nhưng mà, nghiêm khắc mà nói, đương nhiên là Thiệu Đình đại đại đẹp trai nhất rồi.



Đường Lạc Lạc nịnh nọt nói tiếp.



- Quan trọng nhất là khí chất của anh thuộc hàng đầu, bỏ xa Mặc Tây Thành không biết mấy con đường, mà kiểu như anh, rõ ràng sinh ra là để làm nam chính, kiểu đàn ông ấm áp bây giờ không còn thịnh hành nữa, cái cảnh tượng mẫu đàn ông đối với ai cũng dịu dàng sắp bị đào thải khỏi lịch sử…



Đường Lạc Lạc vừa nói, vừa cảm thấy giọng điệu thảo mai như cô thật sự rất mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, ngồi bên cạnh là một nhân vật đại thần, không lẽ tự ai nấy tự luyện thì lãng phí cơ hội tốt như thế lắm!



Tuyệt đối không được rồi.



Những lời tâng bốc đến ngốc ngếch của Đường Lạc Lạc, khiến Mặc Thiệu Đình trong lòng dễ chịu không ít, anh dùng ngón tay thon dài lướt chuột, thoả mãn mở lời.



- Thật sự… Gánh cô cũng không sao cả…



- Được thôi! Tôi đều nghe theo lời chỉ huy của anh, muah muah muah!



Đường Lạc Lạc vội nịnh nọt hưởng ứng.



Không dễ dàng gì có được chút thời gian nghỉ ngơi, hai người chơi game đến quên mình, chớp mắt đã đến tối, rồi chớp mắt lần này, đã đến sáng ngày hôm sau, vì chơi đến quá thoả thích quá vui vẻ, đến nỗi sáng ngày hôm sau, quầng thâm trên mặt Đường Lạc Lạc, nhìn như con panda, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, chỉ muốn đi ngủ.



Mặc Thiệu Đình lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn bảnh bao như cũ, đến nỗi Đường Lạc Lạc hô to thế giới này thật không công bằng.



Ngồi xe Mặc Thiệu Đình đến một nơi không xa công ty, Đường Lạc Lạc xuống xe, bị Mặc Thiệu Đình nhét cho một đống thức ăn sáng, còn thêm một đống lời dặn dò, Đường Lạc Lạc ừm a trả lời, cái gì cũng không nghe lọt tai.



Bản thân ôm bữa sáng đi vào cửa chính công ty, Đường Lạc Lạc phiêu diêu bước vào văn phòng của bộ phận thiết kế, ném hét bữa sáng lên bàn, bắt đầu vùi đầu đi ngủ.



Tối hôm qua cùng Mặc Thiệu Đình chơi game càng hào hứng bao nhiêu, sáng hôm nay lại càng mệt mỏi bấy nhiêu, không biết cô ngủ được bao lâu, đến khi La Thư Vũ bên cạnh đẩy đẩy cô, Đường Lạc Lạc mới mắt lim dim ngước đầu lên, sau đó kinh ngạc dụi dụi mắt, thật sự nghi ngờ mắt của bản thân có vấn đề.



Mặc Lan bình thường căn bản không xuất hiện trong phòng làm việc của nhân viên, lại đến đây.



Mà mọi người nín thở trầm ngâm, ánh mắt căn bản không nhìn vào Mặc Lan, mà đều vừa hiếu kì vừa kinh ngạc nhìn người bên cạnh Mặc Lan – em trai của Mặc Thiệu Đình, Mặc Tây Thành.



Đường Lạc Lạc mắt chớp chớp, không hiểu Mặc Tây Thành đến đây làm gì, cô mơ hồ ngáp vài cái, liền nhìn thấy Mặc Lan lộ ra nụ cười giả tạo thường thấy, từ từ mở lời.