Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 10 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


 “Cô đó, chắc đã thay đổi cách nhìn về mình rồi chứ gì? Hừ! Sắc đẹp của cô vẫn chưa đủ chuẩn đâu! Đừng quên thân phận của mình, vào phòng tổng tài nhớ phải gõ cửa trước chứ!”



 “Dạ! Tôi xin lỗi!” Tiêu Hà Hà gật đầu liên tục.



 An Tây giận dữ, hất cái mông lớn và rời đi.



 “Hà Hà, chị lại va vào đâu nữa rồi?” Hướng Tịnh tiến đến. “Có phải tổng tài và An Tây đang ấy ấy không?”



 “Làm gì có!” Cô nhanh chóng nói. “Trong đầu em toàn những suy nghĩ đen tối!”



 Hướng Tịnh lè lưỡi ra, cười nói: “Nhưng em thấy vẻ mặt của chị rõ ràng là như vậy mà! Chị xem mặt chị đỏ bừng lên rồi kìa, làm như người ấy ấy với tổng tài là chị vậy!”



 “Đừng giỡn nữa!” Tiêu Hà Hà nghiêm nghị kêu Hướng Tịnh dừng lại. Cô đã làm mích lòng tổng tài, không biết liệu có bị sa thải không nữa. Nhưng đã chờ rất lâu, cô vẫn chưa chờ được Tần Trọng Hàn nổi giận.



 Sau giờ làm, cánh cửa văn phòng tổng tài vẫn đóng chặt, Tiêu Hà Hà vẫn đang ngồi ở chỗ của mình. Mọi người đã ra về gần hết, An Tây trừng mắt nhìn Tiêu Hà Hà mấy cái, rồi mang đôi giày cao gót đi về phía thang máy.



 Tiêu Hà Hà thấp thỏm không yên, không biết liệu mình có bị sa thải hay không.



 Điện thoại đột nhiên reo lên, Tiêu Hà Hà sợ đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, liếc nhìn vào phòng tổng tài, nhấn nút nghe. “Thư ký Tiêu, mang cho tôi một ly cà phê!”



 Trong văn phòng, Tần Trọng Hàn nhân thời gian nghỉ ngơi đã đi rửa mặt chải đầu, thay cái áo sơ-mi bị nhăn ra, nhìn vào gương mặt điển trai hấp dẫn trong gương, một nụ cười nhếch lên ở khóe miệng.



 Sau đó tiếp tục quay lại bàn và làm việc.



 “Tổng tài, cà phê đây!” Tiêu Hà Hà bưng ly cà phê bước vào với vẻ mặt bất an rồi đặt nó lên bàn.



 Ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ bất cẩn sẽ bị sa thải ngay.



 “Giúp tôi tìm lại tài liệu của cuộc họp sáng nay!” Tần Trọng Hàn chỉ vào đống tài liệu ở trước mặt, nói mà không thèm ngẩng đầu lên.



 “Dạ!” Đặt cái khay lên bàn trà ở bên hông, Tiêu Hà Hà bắt đầu tìm, nhưng không ngờ lại bất cẩn đụng đổ ly cà phê. “A! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tổng tài!”



 Tiêu rồi! Cô lại gây ra họa nữa rồi!



 Vội vàng đỡ lấy ly cà phê. Cà phê nóng văng lên trên tay làm phỏng da cô. Nóng quá! Nhưng cũng đã làm ướt bàn làm việc của Tần Trọng Hàn.




 “Con không cần ba đâu. Con muốn lớn nhanh một chút để mẹ lấy con!” Thịnh Thịnh vỗ vào ngực mình đầy khí phách. “Con có thể bảo vệ mẹ!”



 “Ha ha!” Mig bật cười. “Thằng nhóc này, con dám yêu mẹ thật ha? Đến khi con lớn, mẹ con đã già khú đế rồi!”



 “Mẹ con sẽ không già đâu!” Thịnh Thịnh vẫn hét lên. “Dì Mig cũng sẽ không già!”



 “Phải, chúng ta đều không già, không già mới lạ đó!” Mig cười ha hả. Nếu không già, vậy sẽ trở thành yêu tinh ngàn năm rồi.



 “Được rồi, đừng cười nữa! Nhìn em vậy ổn không?” Tiêu Hà Hà nhìn mình trong gương. “Không được, không thể quá nổi bật được. Em muốn bình thường thôi.”



 “Trời ơi! Cái này đẹp rồi!”



 “Mig, chị che bớt giùm em đi, em không thể mặc hở như vậy được! Thịnh Thịnh nói đúng!” Tiêu Hà Hà bắt đầu lo lắng. Cô là mẹ độc thân đang nuôi con, sao có thể làm quá như vậy được?



 Cuối cùng, Mig đã thỏa hiệp.



 Tuy cái váy màu trắng này thích hợp đi dự tiệc, đáng tiếc là có thêm một cái áo khoác phụ bên ngoài nữa, che mất thân hình lung linh bên dưới cái váy, nên cảm thấy có vẻ hơi quê mùa.



 “Trời ơi, Hà Hà, em đúng là làm mất giá quần áo của chị quá!” Nhìn vào Hà Hà đang cố che đậy, Mig không chịu nổi phải lắc đầu.



 “Vậy nhìn được hơn nhiều nè.” Quan sát kỹ một lúc, Tiêu Hà Hà nhoẻn miệng cười: “Này, Mig, vậy Thịnh Thịnh làm phiền chị nha!”



 “Mẹ ơi, mẹ nhớ phải về sớm đó nha!” Thịnh Thịnh ôm lấy cánh tay của Tiêu Hà Hà với vẻ mặt không yên tâm. “Mẹ phải cẩn thận với những chú xấu bụng đó, mẹ không được uống rượu của người khác đưa nha! Vì trong rượu có thể đã bị bỏ thuốc mê. Mẹ ơi, mẹ có nghe rõ chưa?”



 “Ha ha, ôi trời ơi!” Mig không chịu nổi phải kêu lên. “Thịnh Thịnh đã học được từ đâu vậy con? Ý thức cảnh giác đáng sợ thật!”



 “Trên ti-vi đó dì Mig, trên ti-vi có nói mà!” Thịnh Thịnh nói với vẻ nghiêm túc.



 “Con trai yên tâm, mẹ sẽ cẩn thận. Con ở nhà nhớ nghe lời dì ha.”



 “Dạ!”



 “Mẹ nhớ phải mở điện thoại đó, nếu có ai bắt nạt mẹ, con sẽ đến cứu mẹ ngay!”