Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 104 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Ngoan!” Nhìn biểu hiện của Dương Dương lúc này, Tăng Ly xoa đầu cô ấy với vẻ yêu thương. “Được rồi, chúng ta đi thôi!”



“Anh Ly!” Tăng Dương Dương đột nhiên hét lên.



“Hmm?”



Lúc này, Dương Dương bỗng nhón chân lên, nhanh chóng hôn chụt một cái vào mặt Tăng Ly, ngay chỗ dấu son mà Mạc Lam Tịnh vừa để lại, như thể muốn che đi dấu môi của cô ta, nên cô ấy đã hôn lên mặt anh một cái thật mạnh.



Cảm giác của đôi môi mềm mại chạm vào làm tay chân của Tăng Ly như có điện chạy qua, anh ta ngay lập tức sững sờ. “Em...”



Tuy cảm thấy rất tuyệt, nhưng anh ta là anh trai của cô ấy mà! Không đúng! Cảm giác này…?



“Anh Ly, em đã hai mươi ba tuổi rồi.” Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tăng Ly, Tăng Dương Dương lên tiếng nhắc nhở. Cô ấy không còn là Tăng Dương Dương của tuổi mười bảy nữa.



“Nhưng em là em gái của anh!” Tăng Ly lẩm bẩm.



“Có phải em ruột đâu!” Tăng Dương Dương lẩm bẩm thật khẽ, rồi bất thình lình đưa tay ra ôm người anh ta lại, cắn một cái thật mạnh lên đôi môi mỏng của anh ta, rồi mới hớn hở lên tiếng: “Hừ! Em thích anh đó thì sao? Em mặc kệ! Em thích anh từ nhỏ đến bây giờ. Anh không thích em cũng chẳng sao, tóm lại là em thích anh!”



“Con nhỏ ngớ ngẩn.” Nhìn thấy nụ cười sau khi ăn vụng thành công của cô ấy, Tăng Ly chạm tay vào miệng mình, hơi đau, xem ra cô ấy cắn không hề nhẹ, nhưng trái tim anh ta lại đã rung động...



“Anh ơi, bị sưng rồi kìa.” Tăng Dương Dương hả hê nhìn chằm chằm khóe miệng hơi sưng của Tăng Ly, vậy thì cô không sợ sẽ có người ngấp nghé vẻ đẹp của anh Ly nữa, nhất là cô gái ở phòng bên cạnh đó!



Tăng Ly lè lưỡi ra liếm môi. Vừa rồi, khoảnh khắc tốt đẹp đó, khoảnh khắc quen thuộc đó, giống như một đêm của trước đây mà anh ta đã từng trải qua... Hương vị ngọt ngào đó...



Tăng Ly nhìn Dương Dương rồi nghi hoặc, nhanh chóng lục lọi trong đầu mình. “Dương Dương, em...”



Anh ta muốn hỏi có phải trước đây cô ấy đã từng hôn anh ta hay không, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này không đúng, không nên hỏi. Nhưng sao anh ta lại cảm thấy quen thuộc đến vậy chứ? Quen thuộc đến mức làm tim anh ta thắt lại.
Đôi mắt đó mang theo sự yêu chiều không nên có.



“Em ngủ tiếp đi!” Tần Trọng Hàn khẽ thì thầm, cúi đầu và hôn nhẹ lên môi Tiêu Hà Hà. Vẻ mềm mại đó, đem lại cảm giác dịu dàng của riêng cô.



Một lúc sau, Tiêu Hà Hà đã tỉnh giấc, chưa mở mắt ra mà liền cảm nhận được một bàn tay to lớn và ấm áp đang vuốt ve mặt cô một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, bắt đầu từ chân mày, rất nhẹ, dịu dàng khác thường, giống như đang vuốt ve báu vật quý giá nhất trên đời này vậy.



Ngón tay đó di chuyển từng chút từng chút một, từ chân mày đến hai mắt, rồi đến mũi, đến môi. Trái tim cô run rẩy, lông mi khẽ nhúc nhích, khóe mũi cay cay, chợt muốn khóc.



“Cô bé, anh nhất định sẽ có cách mà, tin anh đi!” Khẽ thì thầm đầy tình cảm, nhưng không nhận ra rằng Tiêu Hà Hà đã thức rồi. Tần Trọng Hàn rút tay lại rồi ôm Tiêu Hà Hà vào lòng, để cô gối đầu lên cánh tay mình, còn tay kia của anh ta thì ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô. Đây là tư thế ấm áp và thân mật nhất giữa nam và nữ.



Trong yên tĩnh, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau, và hơi thở của Tiêu Hà Hà ngày càng nặng nề hơn.



Cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng nhận ra rằng cô đã thức dậy. “Hà Hà?”



Cô mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần bên, trong mắt lóe lên nỗi đau phức tạp, khẽ hét lên với giọng khàn khàn: “Tần Trọng Hàn!”



“Hmm?” Anh ta nhìn cô, cặp lông mi đen dày và cong như cánh quạt tạo thành hai bóng râm trên khuôn mặt trắng hồng, cái mũi đẹp, đôi môi đỏ. Cô ấy đẹp như một nàng tiên bước ra từ trong truyện cổ tích.



Khiến anh ta không kìm lòng được, một lần nữa hôn lên môi cô...



Cô đẩy anh ta ra một cái thật mạnh.



“Này!” Anh ta khẽ gọi. “Hà Hà...”



Phản xạ có điều kiện của Tiêu Hà Hà khiến cho Tần Trọng Hàn cảm thấy hơi tủi thân.