Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 106 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Cô rất thông minh!” Tần Lăng Hàng cười gằng. “Nhưng, nếu cô không đồng ý, có thể suốt đời tôi cũng không cho cô gặp Ngữ Điền thì sao?”



“Bác sẽ tàn nhẫn đến vậy sao?” Tiêu Hà Hà ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát ông ta, không hề có chút sợ sệt. “Bác cũng đã làm cha, chắc cũng hiểu được tấm lòng của người làm cha mẹ. Lòng dạ của bác, có cứng rắn đến vậy không?”



“Cô nghĩ tôi sẽ cho Ngữ Điền gặp cô à? Trong trường hợp có người khác đủ khả năng trở thành bà chủ của nhà họ Tần, tôi vẫn để cho Ngữ Điền gặp lại mẹ ruột của nó à?”



“Vậy xin bác hãy tìm một người mẹ kế tốt cho Ngữ Điền!” Tiêu Hà Hà đứng lên mà không còn chút sức lực, cất bước chuẩn bị rời đi.



“Cô Tiêu, cô đã làm tôi thay đổi cách nhìn về cô! Cô rất hợp làm bà chủ của Tần thị, có quyết đoán, cũng có đủ tuyệt tình! Người phụ nữ mà ngay cả con mình cũng không cần, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy!”



Tiêu Hà Hà mím chặt môi và không nói gì, kiên cường đến mức làm người ta đau lòng.



“Cô không còn gì để nói nữa hả?”



Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, không để nước mắt rơi ra.



“Bác Tần, không có người mẹ nào mà không nhớ con mình, con rất nhớ nó, nhớ nhiều lắm. Nhưng bác sẵn lòng từ bỏ không? Nếu bác sẵn lòng từ bỏ, con không quan tâm việc Ngữ Điền có phải là người thừa kế của Tần thị hay không, con có đủ sức và đủ tự tin để nuôi nó khôn lớn. Nhưng làm vậy có thực sự công bằng với con trẻ không? Giằng co qua lại, con cứ lưỡng lự giữa ba và mẹ, vậy sẽ không có lợi cho việc dạy dỗ nó! Vì vậy, con đành phải nhẫn tâm! Đúng, con chính là người tuyệt tình vậy đó, nhưng con không hợp làm bà chủ của Tần thị. Vì con không nhẫn tâm bằng bác, hành hạ đứa cháu non nớt của mình, dùng nó làm quân cờ!”



Phải! Cô ấy chỉ có thể nhẫn tâm!



Giống như nhiều cha mẹ đã ly hôn, chỉ muốn giành quyền nuôi con, nhưng lại không biết rằng làm vậy sẽ có thể làm tâm hồn con trẻ bị tổn thương. Điều mà cô có thể làm chính là nhẫn tâm, để khi Tần Trọng Hàn dạy con sẽ không quá khó khăn. Dù sau này Mạc Lam Ảnh khỏe lại, có thể trở thành một người mẹ mới của con, thì con cũng sẽ không chán ghét cô ta!



Luôn phải có một người buông tay, để tác thành! Và cô, sẵn lòng làm một người như vậy!



“Tôi chưa bao giờ gặp một người mẹ nào nhẫn tâm như cô!” Tần Lăng Hàng rất bất ngờ, nhưng cũng rất tức giận.



“Bác có thể nhẫn tâm ngăn cản cuộc hôn nhân của con trai mình, không gì khác hơn là vì muốn anh ấy hạnh phúc. Bác thương con trai nên nóng lòng, nhưng cách thể hiện của bác chưa khéo, hại Tần Trọng Hàn phải vất vả đến như vậy! Vì không muốn chọc giận bác, nên anh ấy đã không kết hôn với Mạc Lam Ảnh, để đến nỗi sau này phải xảy ra chuyện đó! Con nghĩ, Tần Trọng Hàn cũng thương bác, bởi vì lúc nào anh ấy cũng nhớ đến việc vì sự ra đời của mình mà đã hại chết mẹ mình, lúc nào anh ấy cũng nhớ đến điều này cả. Thưa bác, chuyện đã qua ba mươi năm, nhưng anh ấy không hề quên dù chỉ một chút, cũng như bác!”



“Hình như cô rất hiểu Trọng Hàn!”
Mạc Lam Thanh hơi trầm ngâm, rồi ngẩng đầu lên. “Anh vẫn còn yêu chị của em chứ?”



Còn yêu Lam Ảnh không à?



Làm sao Tần Trọng Hàn trả lời được đây?



Nếu không có Tiêu Hà Hà... Hà Hà! Cái tên làm tim anh ta thắt lại, là một cơn đau dữ dội.



Trong tâm trí anh ta đang rất hỗn loạn, không thể phân tích được gì, cũng không thể suy nghĩ. Ánh mắt anh ta đang né tránh, và đầy đau đớn. “Anh chỉ muốn cô ấy sớm khỏe lại thôi!”



“Nếu cả đời chị cũng không khỏe lại thì sao?” Mạc Lam Tịnh hỏi một cách hùng hổ.



Tần Trọng Hàn hít một hơi thật sâu. “Anh sẽ giúp cô ấy khỏe lại!”



“Nhưng anh đã không còn yêu chị ấy từ lâu rồi!” Mạc Lam Tịnh nói ra tâm sự của anh ta.



Tần Trọng Hàn hơi quay người lại. “Phải, không thể quay lại được nữa, không bao giờ quay lại được nữa. Anh không thể tự lừa dối bản thân mình. Với người khác thì có thể nói dối, có thể giả vờ, nhưng không thể nào gạt được trái tim của mình!”



“Hàn... Hàn... Anh về rồi hả?” Nghe thấy giọng nói, Mạc Lam Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bóng người đang đứng trong phòng khách, cô lập tức mỉm cười với vẻ e thẹn, vô thức kéo lại quần áo của mình. “Ồ! Đi thay đồ, đi thay đồ!”



“Chị hai!” Mạc Lam Tịnh bước tới rồi quỳ trên ghế sofa, vội vàng hét lên: “Chị hai, chị tỉnh lại đi, người đàn ông này không còn yêu chị nữa, không còn yêu chị nữa!”



“Em nói bậy!” Mạc Lam Ảnh bỗng nghiêm mặt lại, trợn mắt nhìn Mạc Lam Tịnh. “Em nói bậy! Hàn yêu chị. Hàn luôn yêu chị mà. Anh ấy từng nói anh ấy chỉ yêu một mình chị, chỉ yêu một mình chị thôi... A...”



“Chị hai! Anh ấy không yêu chị nữa, không yêu chị từ lâu lắm rồi, xin chị hãy mau tỉnh lại đi!” Mạc Lam Tịnh đưa hai tay lên giữ chặt vai cô, lắc lắc cơ thể của Mạc Lam Ảnh, cố lắc hết sức mình để cô ấy tỉnh lại. “Chị hai, người đàn ông này không xứng đáng với tình yêu của chị, không hề xứng đáng!”



“Đừng mà! Cô là ai?” Mạc Lam Ảnh đẩy mạnh Mạc Lam Tịnh ra xa, làm cô ta ngã lăn xuống đất. “Nói bậy! Cô nói bậy! Hàn sẽ không thay đổi. Hàn là người dịu dàng nhất! Nhất định vì cô ganh tị với tôi thôi. Phải, cô ganh tị với tôi!”