Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 110 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Anh cảnh sát giao thông nhìn thấy tình hình này thì lắc đầu với vẻ bất lực, xem ra là thất tình thật rồi, giống y tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình. Đúng là quá điên khùng!



Còn nhân vật nữ chính hình như đang tỏ tình thì phải?



“Chờ sau khi anh ta chịu mở cửa xe ra thì làm thủ tục!” Anh cảnh sát cũng không muốn tiếp tục ở đây chờ nữa.



“Được! Anh cứ đi làm việc của mình đi!” Tăng Ly gật đầu.



Nhìn Tiêu Hà Hà đau lòng như vậy, trong lòng anh ta cũng cảm thấy đau đớn, chỉ mong bệnh của Mạc Lam Ảnh sẽ mau khỏi, để trong lòng Hàn không còn cảm giác mắc nợ quá nhiều như vậy nữa. Anh ta hy vọng cuối cùng sẽ có một kết quả tốt đẹp vẹn toàn.



Tần Trọng Hàn vẫn không có phản ứng gì, Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào anh ta ở trong xe, lại bắt đầu nói: “Tần Trọng Hàn, anh thật sự quá xấu xa, quá xấu xa! Anh cố tình không muốn cho em sống tốt, không muốn em yên lòng có phải không? Em đã thê thảm như vậy rồi, anh còn muốn gì nữa?”



Nhớ lại thì cô liền cảm thấy tủi thân. “Em đâu phải siêu nhân, sao anh có thể bắt em chịu đựng quá nhiều như vậy chứ? Em đã buông tay rồi, tại sao anh vẫn cứ đến làm phiền em? Tần Trọng Hàn, từ lúc em quen biết anh đến nay, anh luôn bắt nạt em. Năm năm trước, khi vừa bắt đầu thì anh đeo mặt nạ, anh cố tình không muốn cho em nhớ mặt anh. Năm năm sau khi chúng ta gặp lại lần nữa, anh biết rõ em đi tìm con trong nhiều năm rồi, nhưng anh vẫn đeo mặt nạ để đùa giỡn với em! Tần Trọng Hàn, anh có biết là anh xấu xa nhiều như thế nào không hả?”



“Tần Trọng Hàn, anh biết những điều mà em hy sinh khó khăn đến thế nào không? Tại sao anh lại đùa giỡn với em? Cứ cho em được bình thản mà nuôi các con của mình đến suốt đời không được sao? Tại sao anh lại đùa giỡn em chứ?” Cô ngừng lại, thở dốc.



Cô lại nói: “Tần Trọng Hàn, anh không lo cho Mạc Lam Ảnh à? Anh ở đây làm gì? Anh giả chết cái gì hả? Anh muốn chết thì chết xa xa một chút đi! Sao anh phải để em nhìn thấy chứ hả? Anh là tên khốn! Anh mau mở cửa xe cho em, anh có nghe thấy không?”



Đây là lần đầu tiên cô chửi người khác, trước giờ cô luôn là cô gái ngoan hiền, chưa từng nói ra những lời nói thô tục, cô muốn làm một người mẹ tốt. Nhưng lần này, cô không nhịn nổi nữa rồi.



“Tần Trọng Hàn, anh mở cửa ra cho em! Em có chuyện muốn nói với anh! Anh mở cửa ra! Anh không muốn nghe những lời thật lòng của em à? Anh muốn em đứng ở đây nói cho mọi người nghe luôn hả? Tần Trọng Hàn, anh muốn làm cho em khó xử có phải không?”



Rồi cô cúi đầu xuống.



Đầu cô tựa nhẹ vào cửa sổ của chiếc Bugati, nước mắt rưng rưng. Cô im lặng một hồi lâu, sau đó, cô lại ngẩng đầu lên với vẻ kiên quyết: “Tần Trọng Hàn, sao anh có thể tàn nhẫn đến vậy? Anh có biết là anh đang làm tan vỡ trái tim em, khiến trái tim em ngày nào cũng bị dằn vặt hay không? Anh muốn em chết có phải không?”




Anh ta đột nhiên ôm lấy cô, vẫn bất ngờ không kịp đề phòng, vẫn mạnh mẽ như vậy. Cô cúi đầu xuống, anh ta nâng mặt cô lên, hôn cô mãnh liệt, như thể đã dốc toàn bộ sức sực để hôn cô, siết chặt lấy cô, rất chặt. Nếu có thể, như muốn nhét cô vào trong cơ thể của mình.



Những giọt nước mắt mằn mặn rơi xuống môi anh ta, tất cả mùi vị hòa quyện vào nhau trong giữa răng và lưỡi. Cô dường như không thể thở được, không khí trong phổi đều bị ép hết ra ngoài. Còn anh ta vẫn rất gấp gáp, như thể sắp chết thật vậy. Rất gấp gáp và tuyệt vọng, rất khao khát và bất lực.



Nước mắt cô rơi càng nhiều hơn.



Cuối cùng anh ta buông tay ra, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn rất gần, vẫn rất rất đen rất sâu, phản chiếu ánh mắt của chính cô, bên trong đầy những giọt nước long lanh, như đang ngưng tụ lại.



“Đừng khóc! Anh chỉ là quá bất ngờ khi nghe câu nói đó, anh cứ tường là… Anh đã không suy nghĩ kỹ, anh tưởng là em thật sự ở cùng với người đàn ông khác. Hãy tha thứ cho sự điên khùng của anh, anh điên khùng là vì anh quá yêu em...”



Cô không nói gì, nước mắt chảy càng dữ dội hơn.



Anh ta nói: “Xin lỗi em, Hà Hà. Anh thật sự đã quá ích kỷ, anh quả thực đã không nghĩ đến cảm nhận của em. Anh thật sự không thể nào buông tay em được. Em có thể nào tiếp tục chịu chút thiệt thòi, tiếp tục chờ đợi anh không?”



Cô nhìn anh ta, nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông, rơi xuống mà không kìm lại được, một giọt nước mắt rất lớn. Anh ta quay mặt đi chỗ khác vì bối rối, không muốn để cô nhìn thấy. Nhưng cô đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt của anh ta, từ từ xoay mặt anh ta lại, nhìn vào anh ta, chỉ cảm thấy thở thôi cũng rất đau.



Sau đó, cô chậm rãi, nhón chân lên, đặt lên môi anh ta một nụ hôn kiên định.



Những vệt nước mắt ướt đẫm bắt đầu bập bềnh giữa môi và răng của nhau. Anh ta cúi đầu xuống thật chậm, môi anh ta rất nóng. Anh ta ôm lấy cô, rất sâu, rất mạnh, hai người chỉ để môi và lưỡi quấn vào nhau. Nụ hôn này rất sâu và rất lâu, có cả mùi thuốc lá dễ chịu. Nụ hôn này đã kéo dài trong thời gian rất lâu…



Cuối cùng, khi anh ta buông cô ra, cô đỏ mặt nhìn anh ta, nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta ẩn chứa một âm mưu. Điều này khiến cô cảm thấy lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, cũng làm cho cô sợ hãi, nhìn đi chỗ khác, muốn lẩn trốn đôi mắt đang rực cháy kia.



“Đừng rời xa anh! Đừng rời xa anh!” Dường như thấy được sự sợ hãi của cô, những ngón tay thô dày lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô, dừng lại ở cái cằm nhỏ xinh xắn, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta.