Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 116 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Được cô ấy đón đi rồi? Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên. “Sao ba lại đồng ý cho Hà Hà đón thằng bé đi vậy?”



“Chuyện này thì làm sao dì biết được!” Dì Trương chậm rãi nói. “Đến đón đi từ sáng sớm hôm qua rồi, nghe nói là cho Ngữ Điền ở với cô Tiêu một tháng lận đó! Ông chủ còn nói sẽ đem Tần thị cho con trai của cô Tiêu – Thịnh Thịnh, nhưng đứa bé đó rất có chí khí, nó nói không muốn Tần thị, mà muốn tự thành lập công ty riêng để cho cô Tiêu làm chủ tịch đó!”



“Ờ!” Tần Trọng Hàn lại càng ngây ra. “Ba nói sẽ đem công ty cho Thịnh Thịnh?”



“Phải, dì tận tai nghe thấy vậy mà!”



“Dì gọi báo với ba, con về rồi!” Tần Trọng Hàn cau mày với vẻ nghi ngờ, Hà Hà cũng thật là, sao không nói tiếng nào cả. Chẳng lẽ ông già đã đồng ý thật rồi?



Dì Trương lập tức đi gọi điện.



Tần Trọng Hàn lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Tiêu Hà Hà. “Hà Hà, em đúng là giỏi giữ kín tâm sự ha, đã đón Ngữ Điền đi rồi mà cũng không nói gì với anh!”



Trong phòng sách của nhà họ Tần.



Ông Tần nhận được cuộc gọi từ dì Trương, nửa tiếng sau liền về đến nhà, khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì khuôn mặt sa sầm lại, có vẻ rất không vui, nói bằng giọng lạnh lùng: “Mày chịu về rồi hả?”



“Ba! Ba chịu cho Ngữ Điền nhận lại mẹ nó thật à?” Tần Trọng Hàn đi thẳng vào chủ đề chính.



“Mày đừng lo chuyện của Mạc Lam Ảnh nữa, tao sẽ đồng ý cho mày kết hôn với Tiêu Hà Hà!” Tần Lăng Hàng cũng đi thẳng vào chủ đề.



“Ba! Thật sao?” Tần Trọng Hàn nhướn mày.



“Thật! Chú ý điều kiện mà tao nói!” Tần Lăng Hàng lại lạnh lùng lên tiếng.



“Nhưng con cần phải lo chuyện của Mạc Lam Ảnh, Hà Hà sẽ hiểu mà ba!”



“Cô ta đã không còn liên quan gì đến mày nữa!”
“Không…, không có gì!” Bùi Lâm Xung chỉ nhìn cô.



Ánh mắt của ông ta vô cùng phức tạp, làm Tiêu Hà Hà hơi bối rối. Cô liếc xuống nhìn mình một cách vô thức, đâu có chỗ nào hớ hênh đâu ta, những vết bùn dính trên áo lúc sáng cũng được cô vào phòng vệ sinh xử lý hết rồi mà.



“Vậy tổng tài cần...?” Tiêu Hà Hà hỏi.



Bùi Lâm Xung lập tức lắc đầu. “Không có gì. Hà Hà, cô tìm lại hồ sơ xin việc của những người đã đến ứng tuyển cùng ngày với cô, đưa cho tôi xem!”



“Tất cả hả?” Tiêu Hà Hà hỏi.



“Phải, tất cả!” Thật ra Bùi Lâm Xung muốn biết ngày sinh của cô, bởi vì đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó.



“Vậy tôi sẽ đến phòng lưu trữ lấy về, phiền chú chờ một lát, tôi sẽ đem đến văn phòng của chú ngay!” Tiêu Hà Hà nói rồi đứng dậy đi lấy hồ sơ.



Một lát sau, Tiêu Hà Hà bưng theo một chồng hồ sơ đến văn phòng tổng tài và đưa cho Bùi Lâm Xung. Ông ta cầm lấy, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm.



Tiêu Hà Hà nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, hình như ông ta đang rất nóng lòng muốn tìm thứ gì đó. Vẻ mặt đó, hoàn toàn không còn vẻ thong thả như thường ngày nữa.



Cuối cùng đã tìm thấy hồ sơ của Tiêu Hà Hà, ở cột cha ruột viết Tiêu Nam Bắc, mẹ Mai Tây Vịnh. Tiêu Nam Bắc? Rồi nhìn tiếp ngày tháng năm sinh. Ngày 19 tháng 3!



Trong đầu Bùi Lâm Xung bỗng “ầm” một tiếng như bị sét đánh, cả người đờ đẫn ra, mặt mày tái nhợt.



“Tổng tài, chú không sao chứ?”



“Không…, không có gì!” Bùi Lâm Xung lắc đầu, rồi lại nhìn vào ngày tháng ghi trong đó, để chắc chắn mình không nhìn nhầm. “Hà Hà, ngày sinh của cô chắc là chính xác chứ ha?”



“Dạ phải! Chuyện này sao mà giả mạo được?” Tiêu Hà Hà cười và nói. “Đương nhiên là chính xác rồi!”