Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 124 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Thì ra, tình yêu thật sự làm cho con người ta ngày càng tham lam hơn, cô không hề muốn anh ta nhớ lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Tiêu Hà Hà à, mày không được như vậy!



Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống và không ngừng nhắc nhở mình, không được hẹp hòi như vậy, không được như vậy!



“Làm vậy có được không?” Tần Trọng Hàn đưa tập ảnh cho Will, đến lúc này vẫn chưa thấy Tiêu Hà Hà có biểu hiện kỳ lạ nào, có lẽ do anh ta quá sơ ý, có lẽ anh ta hoàn toàn không nhận ra gì cả.



Will cầm lấy và định đến gần Mạc Lam Ảnh, nhưng cô ta lại hét lên. “A, đừng đốt tôi…”



Will vội dừng bước lại, không dám đi tiếp, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà. “Cô à, phiền cô đưa cho cô ấy vậy, cô ấy có vẻ tin tưởng cô!”



Tiêu Hà Hà nhìn vào tập ảnh đang đưa ra trước mặt mình, bỗng hơi ngẩng ra rồi cả người hơi loạng choạng, vẻ mặt trắng bệnh đến mức gần trong suốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. “Được!”



Cô không biết mình đã cầm lấy nó như thế nào, bàn tay cô hơi run rẩy.



“Chị Mạc à, tôi đã giúp chị tìm được Tần Trọng Hàn rồi nè. Chị nhìn thử xem có phải người này không?” Tiêu Hà Hà nói rồi đưa tập ảnh qua.



Tần Trọng Hàn đột nhiên có phản ứng, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Hà Hà, và dường như cô sợ Tần Trọng Hàn sẽ nhìn thấy gì đó, chỉ cúi gầm mặt xuống, tập trung toàn bộ chú ý vào Mạc Lam Ảnh.



Sau đó, Mạc Lam Ảnh từ từ ngẩng đầu lên. Tiêu Hà Hà mở tập ảnh ra. “Chị nhìn xem, đây là tấm hình mà hai người từng chụp chung, chị xinh đẹp lắm! Tần Trọng Hàn cũng rất đẹp trai. Có phải anh ấy không? Người này có phải là Tần Trọng Hàn không?”



Sự chú ý của Mạc Lam Ảnh đã được kéo lại, ánh mắt tập trung vào tấm hình đó, cau mày với vẻ nghi ngờ, rồi sau đó lại suy nghĩ rất lâu, rồi đột nhiên hét lên với vẻ kinh ngạc. “Phải rồi, người này hình như là Hàn đó, nhưng tại sao mắt lại không phải màu xanh?”



Tiêu Hà Hà cố gắng kìm nén trăm mối phức tạp trong lòng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, bởi vì không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối trong mắt mình. Cô chỉ lật tiếp những tấm hình và nói: “Chị nhìn xem, người này là chị nè! Chị thật đẹp!”



Mạc Lam Ảnh đột nhiên lắc đầu, hai bàn tay nhỏ vặn vào nhau. “Nhưng bây giờ tôi không đẹp nữa, Hàn không thích tôi nữa rồi!”



Tất cả mọi người đều nín thở, tầm mắt của Tần Trọng Hàn dừng ở cái đầu đang cúi thấp của Tiêu Hà Hà. Anh ta đúng là đáng chết, nhìn Tiêu Hà Hà xem những tấm hình của anh ta và Mạc Lam Ảnh trước đây, trong lòng anh ta tự nhiên thấy thấp thỏm. Anh ta đã lờ nó đi, đúng là chết tiệt!


Một giọt nước mắt nhàn nhạt rơi xuống từ khóe mắt cô, thoáng cái đã rơi xuống đất cùng với những giọt máu kia. Sàn nhà trắng toát, giọt máu đỏ tươi, nước mắt lấp lánh...



Nhưng trên khóe môi cô lại có một nụ cười kì lạ, giống như đau đớn, lại giống như nhẹ nhõm.



Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn đẫm lệ, mỉm cười nền nã như ẩn chứa năng lực thần kỳ của trời và đất. Đôi mắt đó có chút mệt mỏi, đôi môi trắng bệch đã bị răng cắn rách nát, nhưng nụ cười mỉm đó lại giống như vĩnh hằng. Nụ cười của cô lúc ẩn lúc hiện, giống như bay đi theo gió.



Trái tim Tần Trọng Hàn bắt đầu hoảng sợ, đôi mắt cũng hốt hoảng theo. “Hà Hà...”



Nụ cười mỉm yên tĩnh và cô đơn, chỉ nhìn vào Tần Trọng Hàn, sau đó hất tay anh ta ra, ngồi xổm xuống để nhặt tập ảnh đó, nhưng bàn tay lại run rẩy đến mức không cầm lên được.



Tất cả mọi người đều sững sờ, Mạc Lam Ảnh cũng sợ hãi đến run câm cập.



Will và cô y tá dường như hiểu ra điều gì đó, nên đều không dám nói gì.



Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm thấy nụ cười thầm lặng đó đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim mình, trong khoảnh khắc đã quên mất mình nên làm gì, chỉ cảm thấy rối bời.



Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng cầm được tập ảnh lên khỏi mặt đất và đưa cho Mạc Lam Ảnh. Cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, chỉ thấy đầu óc choáng váng. Trưa nay chưa ăn gì, làm cô thấy mình càng đói hơn. Cô đang mang thai, không có chuyện gì quan trọng hơn em bé cả.



Sau đó, cô chợt nhận ra điều gì đó, bèn nói với Mạc Lam Ảnh: “Chị Mạc à, của chị nè. Tần Trọng Hàn sẽ nói cho chị biết, tôi còn phải đi làm, bây giờ tôi phải về công ty làm nữa!”



“Cô…, cô…, cô sẽ đến thăm tôi chứ?” Mạc Lam Ảnh đột nhiên nắm lấy áo cô.



Tiêu Hà Hà quay đầu lại, mỉm cười và gật đầu. “Tất nhiên rồi, tôi sẽ đến thăm chị. Chị nhớ phải tắm nắng đó! Đừng sợ ai cả!”



“Được rồi! Cô đi làm đi!” Mạc Lam Ảnh thả tay cô ra, rồi cầm lấy tập ảnh và xem tiếp.



Tiêu Hà Hà khẽ gật đầu với Will và cô y tá, sau đó không nhìn Tần Trọng Hàn mà đi thẳng ra ngoài.