Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 127 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


“Hà Hà, bạn trai của cô có tốt với cô không?” Bùi Lâm Xung đột nhiên mở miệng hỏi. “À! Tôi hỏi điều này có vẻ như hơi mạo muội, nhưng cô cứ xem như là sự quan tâm của bậc cha chú trong nhà dành cho cô đi! Một cô gái tốt bụng và đáng yêu như cô, tôi hy vọng cô sẽ hạnh phúc vui vẻ!”



Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười bình thản. “Dạ được! Thật ra anh ấy cũng tốt với tôi lắm!”



Nếu tối qua, anh ta thực sự là cả đêm không ngủ, chỉ đứng trước cửa nhà cô mà hút hết ba gói thuốc, thì cô nghĩ rằng Tần Trọng Hàn thực sự đối xử không tệ với cô.



Có điều, giữa họ vẫn cần thêm nhiều sự thông cảm nữa. Còn về tương lai, cô thực sự không biết.



“Hình như cô hơi bối rối thì phải?” Bùi Lâm Xung không bỏ qua chút cay đắng lóe lên trong mắt Tiêu Hà Hà. “Bộ có chuyện gì xảy ra hả?”



Tiêu Hà Hà chợt nhớ Ngô Tân Tuyên. Ngô Tân Tuyên vẫn yêu Mễ Kiệt, nhưng có vẻ như chị ấy lại đi theo tổng tài Bùi. Cô cảm thấy hơi khó hiêu, vừa định mở miệng hỏi thì dằn lại, vì không biết nên hỏi thế nào.



Còn nữa, sao tổng tài Bùi lại quen biết Mai Tây Vịnh? Và rất rõ ràng rằng Mai Tây Vịnh vừa nhìn thấy Bùi Lâm Xung thì liền ngất đi. Trong ấn tượng của cô, Mai Tây Vịnh là một người không dễ rơi nước mắt, chứ đừng nói gì đến ngất xỉu.



“Cô định nói gì?” Bùi Lâm Xung nhận ra cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.



Tiêu Hà Hà nhìn vào ánh mắt quan tâm của Bùi Lâm Xung. “Tổng tài à, chú và Mai Tây Vịnh quen biết thế nào vậy?”



Tay của Bùi Lâm Xung hơi run lên, ông ta vội siết hai tay lại với nhau. “Hà Hà, tại sao cô không chịu nhận bà ấy?”



Tiêu Hà Hà chỉ mím chặt môi khi đối mặt với vấn đề này: “Là bà ta không nhận tôi!”



Nói ra với chút cay đắng, bởi vì vào năm ba cô qua đời, Mai Tây Vịnh đột ngột bỏ lại hai chị em cô, sau khi lấy ông họ Cung đó thì không còn lo đến sự sống chết của hai chị em cô nữa. Cô đã khóc và đến cầu xin Mai Tây Vịnh, nhờ bà ta bỏ tiền ra để chữa bệnh cho Tiêu Tiêu, nhưng Mai Tây Vịnh chỉ đưa cho cô 30 ngàn. Tiêu Hà Hà không còn cách nào khác nên đành phải bán căn nhà cũ đi, nhưng vẫn không gom đủ chi phí điều trị cho Tiêu Tiêu. Khi cô đến cầu xin Mai Tây Vịnh một lần nữa, bà ta lại nói rằng cô đừng đến tìm bà ta nữa, bà ta không thể giúp được gì cả!



Một người phụ nữ mà ngay cả con ruột của mình cũng bỏ mặc, một người mẹ như vậy, không có cũng chẳng sao!



“Bà ấy không nhận cô?” Lông mày của Bùi Lâm Xung nhíu lại. “Bà ấy là một người như vậy sao?”



“Mẹ ruột của tôi đã chết rồi, đã chết cách đây tám năm rồi!” Tiêu Hà Hà nói với giọng đầy cay đắng: “Tôi cũng chỉ có thể xem như bà ta đã chết!”




Cô vẫn không nói gì.



Anh ta liền dừng xe lại bên đường với vẻ mặt giận dữ và lúng túng.



Cô hít một hơi thật sâu và nghiêng đầu nhìn với vẻ nghi ngờ.



Anh ta bỗng giữ chặt phía sau đầu cô, người hơi cúi xuống và ghé sát vào cô. Cái lưỡi ấm áp chui vào miệng cô và hôn cô một cách ngọt ngào. Nâng lưỡi của cô lên, khuấy đảo một hồi triền miên. Trong ánh tà dương còn sót lại, khuôn mặt đẹp trai của anh ta trở nên mờ ảo, và cô hoàn toàn không có phản ứng gì.



Bó hoa trong tay cô không biết đã bị anh ta để ra ghế sau từ lúc nào, còn môi của anh ta thì vẫn không rời khỏi môi cô, cô không kìm được phải nhắm mắt lại.



“Chúng ta kết hôn đi, đám cưới vào tuần tới!” Đôi mắt anh ta long lanh, nhìn vào cô và thốt ra tiếng lòng.



Cái gì? Anh ấy nói gì? Đang nôn nóng muốn cưới cô à? Cô đang nghi ngờ không biết anh ta đã suy nghĩ kỹ chưa!



Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì kinh ngạc đó rất dễ thương. Cô hơi hé đôi môi đang đỏ lên vì vừa mới bị anh ta hôn, rất quyến rũ, dường như đang mong đợi anh ta mặc sức thưởng thức lần nữa. Anh ta hơi cong môi lên, ánh mắt rực lửa.



Tiêu Hà Hà nhất thời chưa hoàn hồn lại kịp, rất lâu vẫn không có phản ứng gì.



“Bà xã! Anh nói chúng ta hãy kết hôn đi!” Cho đến khi tiếng hét khe khẽ của anh ta vang lên lần nữa, cô mới có phản ứng.



Từ từ tỉnh táo và khôi phục ý thức, khuôn mặt đẹp trai của anh ta thật là xấu xa ở trước mắt. Tiêu Hà Hà bỗng giống như nhớ ra điều gì đó, tự nhiên nhíu mày lại, rồi cắn chặt môi. Những cử động nhỏ này đều bị anh ta nắm bắt được.



Anh ta cũng bắt đầu căng thẳng theo, vì mỗi khi cô như vậy, có nghĩa là anh ta sẽ có khả năng bị từ chối, trái tim anh ta bỗng hoảng loạn lên. “Bà xã à, đừng từ chối mà!”



“Em không muốn lấy anh!” Giọng cô run rẩy và nói ra gần như cùng một lúc với anh ta.



“Tại sao vậy?” Lông mày của anh ta nhướng cao lên, mắt nheo lại, trong giọng hets lên như có một chút bất mãn. “Hà Hà, em vẫn còn trách anh à?”