Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 135 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Ông ta gấp gáp đến mức tưởng như đã xảy ra án mạng rồi vậy.



Khi Tiêu Hà Hà vẫn đang ngủ say thì bị tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Bùi Lâm Xung và Đỗ Cảnh, cô hơi ngạc nhiên. “Tổng tài, sao chú lại đến đây?”



Mặt Bùi Lâm Xung trắng bệch, nhìn thấy Tiêu Hà Hà ngồi dậy thì có chút kích động, lập tức đi lên phía trước. “Hà Hà, cô có sao không? Có sao không?”



Tiêu Hà Hà không ngờ Bùi Lâm Xung cũng đến, bỗng cảm thấy trong lòng rất ấm áp. “Tổng tài, tôi không sao, chú không cần lo lắng!”



Vẻ mặt của Đỗ Cảnh cũng đầy lo lắng. “Tại sao lại bị vậy?”



Câu nói vừa thốt ra thì ánh mắt của Tiêu Hà Hà lập tức u ám lại. Đều tại mình cả, nếu như… Ài… Thế giới này rất đáng buồn, không lúc nào có nếu như cả!



“Chết tiệt! Đỗ Cảnh à, con đi điều tra, phá nát cái băng đảng đó cho ba. Mẹ nó! Dám đụng đến người nhà của ba, chán sống rồi chắc!” Bùi Lâm Xung giận đến mức văng tục chửi thề, giọng còn rất lớn.



“Tổng tài Bùi à, anh làm vậy là…?” Tần Lăng Hàng có chút không vui, cứ cho là quan tâm cấp dưới thì cũng không cần phải thể hiện quá chân thành đến vậy chứ? “Ở đây là phòng bệnh, anh cứ gào lên thì sẽ ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi đó!”



Bùi Lâm Xung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Lăng Hàng, ngay lập tức nghiêm mặt lại, nói với vẻ rất không khách sáo: “Anh Tần à, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Hà Hà lại bị sẩy thai? Món nợ này, tôi phải tính rõ ràng với thằng nhóc nhà anh!”



Ông ta vừa nhắc đến chuyện sẩy thai thì mặt Tiêu Hà Hà bỗng tái mét lại, Tần Lăng Hàn không nhịn được đã lên tiếng trách móc: “Bùi Lâm Xung, anh làm gì vậy? Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Anh không nhìn thấy mặt của Hà Hà đã trắng bệch rồi hay sao?”



Bùi Lâm Xung vừa nghe thấy mặt của Hà Hà đã trắng bệch ra thì lập tức nhỏ giọng lại như muốn lấy lòng: “Hà Hà à, cô nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ trút giận giùm cô! Chết tiệt! Có phải Tần Trọng Hàn đã nhờ cô giúp cậu ta đi tìm Mạc Lam Ảnh không? Nếu không nhờ Hàn Lạp nói sự thật cho tôi biết, thì tôi vẫn không hay biết gì. Đừng sợ! Tôi sẽ trút giận giúp cô, ai cũng không được phép bắt nạt cô!”



“Ba nuôi à, đừng nói nữa. Hàn Lạp nói chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Đỗ Cảnh đứng ở bên cạnh nói nhỏ, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Hà Hà, tự nhiên cũng đau lòng theo.



“Anh đến để cãi nhau à?” Tần Lăng Hàng cố kìm nén để không nổi giận, nhưng điệu bộ của Bùi Lâm Xung giống như muốn sống chết vậy đó.



“Đúng! Tôi không chỉ đến để cãi nhau, tôi còn muốn đánh nhau nữa kìa!” Bùi Lâm Xung nói rồi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, giống như trở về thời kỳ còn trong băng đảng xã hội đen hô mưa gọi gió năm xưa.



“Tổng tài, chú đừng như vậy!” Tiêu Hà Hà có chút lo lắng.



Vừa nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Tiêu Hà Hà, Bùi Lâm Xung liền hạ giọng, chỉ ra bên ngoài cửa. “Đi, chúng ta ra ngoài! Tần Lăng Hàng, anh dám ra ngoài nói chuyện với tôi không?”
Bùi Lâm Xung không màng đến lời châm chọc của Tần Lăng Hàng, chỉ dịu dàng nói với Tiêu Hà Hà: “Hà Hà à, tại ba không tốt, nhưng đợi con khỏe lại hãy nói. Con muốn ăn gì? Ba kêu người nấu cho con ăn!”



Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tổng tài, chú hãy nói cho tôi sự thật. Chú đã xét nghiệm DNA rồi sao?”



Bùi Lâm Xung hít thật sâu, nhìn Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt rối bời, hối hận vì mình đã không giữ mồm giữ miệng, lại để Hà Hà nghe được. Ông ta gật đầu với vẻ nghiêm túc và trịnh trọng: “Đúng vậy, con là con gái của ba, ba và Mai Tây Vịnh từng là người yêu của nhau!”



Khi Tần Trọng Hàn quay trở lại phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Lăng Hàng.



“Ba, Hà Hà đâu?” Tần Trọng Hàn đã tắm rửa và thay quần áo, con người cũng phấn chấn lên hẳn, nhưng vừa bước vào phòng bệnh thì lại nhận ra Hà Hà đã đi đâu mất!



Tần Lăng Hàng ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, bộ dạng chán nản.



Nhìn thấy con trai đến, ông ta thở dài. “Bị cướp đi rồi!”



“Cướp đi?” Tần Trọng hàn ngạc nhiên. “Ai cướp Hà Hà đi rồi?”



“Ba của nó!” Tần Lăng Hàng chưa từng gặp người nào không nói lý lẽ như vậy, vừa hỏi bác sĩ có thể xuất viện thì liền cướp người đi ngay trong đêm. “Trọng Hàn, mau giấy kỹ Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đi, Bùi Lâm Xung đe dọa sẽ đến cướp mất hai đứa nhỏ đó. Chết tiệt! Mau về nhà thôi!”



“Ba! Rốt cuộc là chuyện gì?” Tần Trọng Hàn vẫn chưa hiểu gì.



Tần Lăng Hàng đem chuyện Bùi Lâm Xung là ba ruột của Hà Hà kể cho Tần Trọng Hàn nghe, sau đó nói: “Nhanh lên! Hà Hà đi với ông ta thì sẽ không sao đâu, ông ta chỉ giận vì con đã không bảo vệ tốt cho con gái ông ta, hại Hà Hà phải chịu khổ, đe dọa sẽ không cho con gặp nó nữa. Bây giờ con mau đem mấy đứa nhỏ giấu đi, Hà Hà tự nhiên sẽ đến tìm con!”



“Dạ! Ba! Chúng ta lập tức về nhà!” Tần Trọng Hàn cũng đã mất bình tĩnh, đành phải nghe theo sắp xếp của ba mình.



Nhưng khi hai cha con vẫn đang ở trên xe thì nhận được điện thoại của dì Trương: “Ông chủ, vừa rồi đột nhiên có một đám người xông vào, tay cầm súng, bắt Ngữ Điền và Thịnh Thịnh đi rồi, bây giờ làm sao đây?”



Tần Lăng Hàng ngây người ra. “Chết tiệt!”



“Ông chủ, đều là lỗi của bà già này, bà già này đáng chết, không nên đưa mấy đứa nhỏ về nhà!” Dì Trương khóc sướt mướt ở đầu bên kia. “Tôi định báo cảnh sát nhưng lại sợ bọn chúng sẽ giết con tin.”