Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 141 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


“Hừ! Để tôi kêu chị Lê chuẩn bị túi chườm nóng cho nó!” Bùi Lâm Xung lập tức ngắt lời anh ta. “Tần Trọng Hàn, cậu mà còn trả giá với tôi, thì mười ngày cũng không có đâu!”



“Nhưng sau nửa đêm thì túi chườm nóng cũng nguội à.” Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Trọng Hàn lóe lên chút ánh hào quang, không trả giá thì làm sao giành lại vợ yêu và con cưng của anh ta được? “Ba không lo Hà Hà sẽ oán hận ba sao?”



“Nó oán hận gì tôi?” Bùi Lâm Xung nhướn mày lên, hiển nhiên nỗi lo trong lòng đã bị khơi dậy. Lỡ như Hà Hà oán hận ông ta thật, vậy ông ta biết làm sao?



“Chẳng lẽ ba không thấy hôm nay cô ấy đã tha thứ cho con rồi sao?” Tần Trọng Hàn càng tự tin hơn, vì anh ta nhận ra hình như ba vợ đã bắt đầu lo lắng.



“Tần Trọng Hàn, rốt cuộc cậu đang âm mưu chuyện gì?” Bùi Lâm Xung híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tần trọng Hàn bằng ánh mắt sắc bén. Tại sao ông ta cứ cảm thấy Tần Trọng Hàn cười vô cùng gian xảo, bộ khó đến vậy thật à? “Cậu đừng bắn tiếng đe dọa nữa, tôi không phải con nít, không biết cậu định làm gì sao?”



Trong mắt Tần Trọng Hàn bỗng lóe lên ý cười xảo quyệt, cười nhạt rồi nói: “Đêm nay nếu ba đuổi con đi, dù ngoài miệng Hà Hà không nói gì, nhưng trong lòng vẫn sẽ trách ba đó! Phụ nữ chẳng phải hay miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo sao?”



Dù có thế nào, đêm nay anh ta cũng không muốn đi khỏi đây, vì đã rất lâu rồi không được gặp Hà Hà.



Nỗi khổ tương tư mà!



“Hừ! Vậy được, hôm nay tính một ngày, còn chín ngày nữa! Tôi nói cho cậu biết, bây giờ Hà Hà vẫn chưa ra tháng. Cậu mà dám động đến con gái tôi, tôi sẽ cắt của cậu đó!” Bùi Lâm Xung nghiến răng nói.



“Cám ơn ba vợ đại nhân!” Tần Trọng Hàn lập tức nói cám ơn với vẻ cảm kích. “Vậy con lên chăm sóc Hà Hà trước đây!”



Bùi Lâm Xung mím chặt môi, sao cứ cảm thấy như bị lừa vậy cà?



Thằng nhóc chết tiệt! Mười ngày, sẽ qua nhanh thôi! Đến lúc đó nếu không nhận lại được con gái, ông ta nhất định sẽ ném anh ta ra ngoài.



“Đợi đã!” Bùi Lâm Xung lại hét lên.



Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn bỗng cứng đờ, chắc không phải ba vợ đổi ý rồi chứ?



“Mấy tên du côn làm hại Hà Hà đó đã bị cậu xử có phải không?” Bùi Lâm Xung nhớ đến mấy người đàn ông đó, ông ta từng kêu Đỗ Cảnh đi xử lý bọn họ, nhưng có người đã làm trước rồi.
Lại một lần nữa liếc nhìn cái đồng hồ để trên tủ bên cạnh giường, Tần Trọng Hàn thở dài, nghe thấy hơi thở đều đặn của Tiêu Hà Hà, anh ta chợt mỉm cười. Nhìn Hà Hà đang cuộn tròn người lại và nằm ngủ bên cạnh, cơ thể gầy gò rất phù hợp với vẻ nam tính của anh ta, anh ta lại càng không ngủ được.



Không biết đã qua bao lâu, Tần Trọng Hàn cứ nhìn Hà Hà như vậy, chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại, chỉ cần nhìn Hà Hà như vậy, anh ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.



Đang ngủ rất say, Tiêu Hà Hà bỗng co người lại, cả người dính chặt lấy Tần Trọng Hàn như một con bạch tuộc. Mặt áp sát vào ngực anh ta mà không hề ngại ngùng, hai tay ôm chặt lấy eo anh ta, ngủ một cách thoải mái và mãn nguyện.



Đối mặt với sự quyến rũ ngọt ngào như vậy, Tần Trọng Hàn lắc đầu với vẻ bất lực, bỗng nghi ngờ chắc đêm nay mình sẽ không ngủ được quá. Bị cô ôm chặt làm cái đó dựng đứng lên một cách hùng dũng oai phong, bắt một người đàn ông sức lực dồi dào ôm lấy người yêu của mình mà không được phép làm gì cả, đúng là còn khó chịu hơn cái chết!



Nhưng thở dài thì cứ thở dài, hai tay vẫn nghe lời và ôm lấy cơ thể Hà Hà, để cô ngủ ngon giấc hơn.



Thức dậy vào buổi sáng trong lành, Tiêu Hà Hà tỉnh dậy trong sự ấm áp vô cùng, đôi mắt vẫn còn mơ màng vì ngái ngủ đang chậm rãi nhìn vào khuôn mặt bên cạnh cái gối.



Một người đàn ông rất đẹp trai, đôi chân mày lưỡi mác hơi nhăn lại dù đang ngủ, sóng mũi cao và thẳng, đôi môi hồng hào và gợi cảm. Anh ta đang ngủ nhưng vẫn rất đẹp trai.



Cô bỗng gãi gãi đầu một cách vô thức…



Đôi mắt đã dần rõ hơn, nhớ lại chuyện tối qua anh ta leo vào phòng cô, rồi kéo chăn xuống, nhìn thấy tay anh ta đang vắt ngang bụng cô, dù đang ngủ nhưng vẫn ôm lấy eo cô một cách ngang ngược, như thể sợ cô bỏ trốn vậy.



Thử rút người ra khỏi vòng tay của anh ta, nhưng lại bất cẩn đánh thức người vốn đang ngủ say.



“Em dậy rồi hả?” Giọng nói vừa thức dậy vào lúc sáng rất khàn và gợi cảm, lộ rõ vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.



“Ừm.” Cô gật đầu bừa rồi trả lời. “Em muốn ngồi dậy!”



Cô vừa mới cử động thì chạm phải vật gì đó cưng cứng, nghe thấy Tần Trọng Hàn thở dài một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ ửng lên vì mặt xấu hổ, khẽ gầm lên: “Tần Trọng Hàn!”



“Đừng nhúc nhích!” Giọng khàn và trầm của anh ta nghe rất lạ, tựa đầu lên vai cô, hơi thở ấm áp phà vào cổ cô, bàn tay to lớn hơi thô ráp xoa nhẹ từng chút từng chút trên vòng eo thon thả của cô, chậm rãi bao lấy nơi đẫy đà và mềm mại của cô. Cảm giác mềm mại đến lạ thường làm cho Tần Trọng Hàn không kìm chế được, phải bật ra một tiếng thở dài não ruột. “Này cô bé, anh đã bị cấm túc một tháng rồi đó!”