Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


 “Vậy sao?” Tần Trọng Hàn nhìn cô, chẳng chút hứng thú, rồi đột nhiên nhếch đôi môi mỏng lên mà không để lại chút dấu vết.



 Trên khuôn mặt đẹp trai và ngầu đời đó rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại có một cảm giác vui vẻ. “Tôi thích ăn cay một chút!”



 Khi nói câu này, anh ta nhìn vào Tiêu Hà Hà, không biết món ăn mà anh ta nói có ý gì khác không!



 Sau đó, anh ta lấy bật lửa ra, một cái bật lửa bạc rất đẹp, thoạt nhìn là biết nó rất đáng giá. Châm một điếu thuốc, phun một làn khói về phía Tiêu Hà Hà một cách tao nhã.



 “Khụ khụ...” Bị sặc phải ho, Tiêu Hà Hà bĩu môi, cứ tưởng anh ta sẽ đi chứ, xem ra là không rồi.



 “Đại tổng tài Tần, muốn hút thuốc thì ra bên ngoài!” Ngô Tân Tuyên cau mày nói. “Đây là nơi công cộng, làm ơn chú ý, ở đây còn có hai cô gái, chúng tôi không muốn hít phải khói thuốc lá bị động của cậu!”



 “Tuyên cục cưng à, hay chị cũng hút một điếu đi, vậy thì mọi người sẽ thay nhau hít khói thuốc lá bị động, không ai phải chịu lỗ nữa!” Tăng Ly nói đùa cợt nhả, sau đó cũng lấy ra điếu thuốc, nói rồi châm lên.



 “Ra ngoài hút!” Ngô Tân Tuyên giật phăng điếu thuốc ra khỏi tay anh ta rồi ném nó lên bàn.



 “Tuyên! Chị không công bằng!” Tăng Ly hét lên. “Sao chị không giật thuốc của Hàn đi?”



 “Tự tắt hay để tôi làm?” Ngô Tân Tuyên nhìn Tần Trọng Hàn và hỏi.



 Tần Trọng Hàn hút thêm một hơi: “Tôi thích tự làm hơn!”



 `Nói rồi, anh ta đã dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút vài hơi thật.



 “Làm vậy không công bằng!” Tăng Ly tiếp tục hét lên.



 Ngô Tân Tuyên liếc nhìn Tăng Ly với vẻ chán ghét: “Không công bằng thì cậu đừng đi ăn, đâu ai kéo cậu tới!”



 “Ngô Tân Tuyên!” Tăng Ly nghiến răng hừ một tiếng lạnh lùng. Sao cô gái này lúc nào cũng bắt nạt anh ta? Có ngon thì đi bắt nạt Tần Trọng Hàn đi chứ!



 “Hà Hà, cô muốn ăn gì? Cứ gọi tự nhiên!” Ngô Tân Tuyên không muốn để ý tới anh ta, mỉm cười và hỏi Tiêu Hà Hà.




 “Khụ khụ khụ... Cay chết tôi rồi!” Tăng Ly mới ăn một miếng đã ho sặc sụa.



 “A, không ăn được thì đừng ăn nữa!” Tiêu Hà Hà thấy anh ta như vậy, ngay lập tức đứng dậy rót một ly nước và đưa qua. “Uống chút nước đi!”



 “Vẫn là Hà Hà tốt bụng!” Tăng Ly cầm lấy ly nước và uống một ngụm.



 Tần Trọng Hàn thấy cô quan tâm Tăng Ly như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy hơi khó chịu.



 “Uống thêm chút nữa đi! Nước lạnh giúp bớt cay!” Tiêu Hà Hà nói.



 “Ừ! Đỡ hơn rồi, đỡ hơn rồi!” Tăng Ly lắc đầu, cả mặt đỏ ửng vì cay, có điều tiếng hét của anh ta đột ngột như sét đánh, làm bao nhiêu ánh mắt thăm dò đổ dồn về phía bên này.



 Tiêu Hà Hà thấy anh ta không thể ăn cay liền lập tức đi ra ngoài nhờ bà chủ làm một món không bỏ ớt. “Giám đốc Tăng, bà chủ nói sẽ nấu cho anh một món không có ớt, anh có thể yên tâm rồi!”



 “Cảm ơn cô!” Tăng Ly vô cùng cảm kích Tiêu Hà Hà.



 Khi vừa quay lại bàna ăn, những ngón tay mảnh khảnh của Tần Trọng Hàn cầm cái ly lên lắc lắc, nhấp một ngụm rất thanh lịch. “Rót trà!”



 “Cái gì?” Tiêu Hà Hà biết câu này là anh ta nói với mình.



 “Rót trà!” Tần Trọng Hàn một lần nữa thốt ra hai từ đó.



 Hít một hơi thật sâu, trên mặt của Tiêu Hà Hà lập tức không còn chút biểu cảm nào. “Dạ!”



 Rồi đi đến trước mặt Tần Trọng Hàn, rót trà cho anh ta. Vì hơi bực bội, nên lúc rót trà đã sơ ý làm ướt cái bật lửa mà anh ta đang để trên bàn.



 “Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn đột nhiên hét lớn, đẩy Tiêu Hà Hà ra một cái thật mạnh.



 “A…” Tiêu Hà Hà đang sợ hãi nên hai tay run rẩy, ấm trà rơi thẳng xuống cái bật lửa.