Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 150 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn cùng lúc nhìn thấy một cái áo ngực ren màu đen, một màu đen huyền bí, thiết kế khoa học giúp nâng bộ ngực lên tối đa. Cái quần lót cũng được làm từ vải ren chạm rỗng, mờ mờ ảo ảo, rất đẹp!



Tần Trọng Hàn nói: “Lấy cái này, cái này nữa, cái này, cái này, lấy hết qua đây. Có được mặc thử không vậy?”



“Em không thử!” Tiêu Hà Hà hoảng sợ kêu lên. Sao anh ta có thể kêu cô thử đồ lót chứ?



“Bên này có phòng thử đồ, đương nhiên là được mặc thử!”



Nhưng Tần Trọng Hàn đã kéo cô vào trong, quay đầu nói với cô nhân viên bán hàng bên ngoài: “Chọn giùm tôi thêm hai mươi kiểu nữa, lấy size 36B!”



“Sao anh biết em mặc size bao nhiêu?” Tiêu Hà Hà suýt nữa hét lên.



Còn cô nhân viên bán hàng thì lập tức đi tìm.



Tần Trọng Hàn cười với vẻ quỷ quyệt, đẩy cô vào phòng thử đồ, anh ta cũng vào theo!



“Tần Trọng Hàn, em không thử! Tại sao áo khoác không thử mà đồ lót thì phải thử? Em không muốn!” Không gian nhỏ hẹp khiến cô cảm thấy nghẹt thở, mùi cơ thể anh ta xộc thẳng vào mũi, cô cảm thấy hơi chóng mặt.



“Bà xã, anh không muốn em thử ở đây đâu, lỡ như có camera thì phải làm sao? Anh chỉ muốn vào đây để hôn em một cái thôi!” Nói rồi, anh ta lại hôn lên cái miệng nhỏ xíu hay huyên thuyên của cô một cách ngang ngược. Vừa rồi anh ta vẫn chưa hôn đã, bây giờ vào đây để bổ sung thêm.



Tiêu Hà Hà vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt thanh tú của cô đỏ ửng lên, duỗi tay đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại siết chặt eo cô hơn, và tiếp tục hôn cô.



Nụ hôn của anh ta ẩm ướt xen lẫn cả nhớ nhung, vẫn rất ngang ngược, vẫn rất mãnh liệt, trái tim cô run lên! Tâm tư cô lúc này bỗng có chút hoảng hốt, cô hoàn toàn bị rung động bởi sự điên cuồng và mãnh liệt của Tần Trọng Hàn, để mặc cho anh ta chiếm lấy môi cô.



Sau khi bị anh ta chiếm lấy đôi môi một cách hung tợn, Tiêu Hà Hà vô cùng xấu hổ và tức giận, cô muốn giãy giụa nhưng cả người không còn chút sức lực nào, chỉ mềm nhũn ra đó để được ôm chặt vào bờ ngực rắn chắc của Tần Trọng Hàn. Cô bị ép vào giữa tường và ngực anh ta, không thể nhúc nhích được.



Cho đến khi nụ hôn của anh ta hút cạn hơi thở của cô, anh ta mới buông cô ra, nhưng bụng của anh ta đã ép sát vào bụng cô. Cô kinh hãi, sao anh ta có thể muốn chuyện đó vào mọi lúc mọi nơi như vậy chứ?




Ở nhà họ Bùi.



Bùi Lâm Xung đứng trước cửa phòng của Ngô Tân Tuyên, đang do dự có vào hay không. Đúng lúc đó, cửa mở ra.



Ngô Tân Tuyên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bùi Lâm Xung, nhưng không hề có chút ngạc nhiên nào. Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nói: “Anh có gì muốn nói sao?”



Bùi Lâm Xung tiến lại gần cô, rất gần. Nhìn thấy sắc mặt cô hơi trắng bệch, trong mắt lóe lên một tia thương xót, rồi khẽ kêu lên: “Tân Tuyên à!”



“Tôi muốn ra ngoài!” Ngô Tân Tuyện bị hơi thở của ông ta phà vào làm cho rùng mình, cả người cô cứng đờ, nói với vẻ ngượng ngùng.



Ngay lúc này, cô vẫn còn hơi sợ ông ta sẽ bất thình lình yêu cầu cô làm điều gì đó. Những ký ức khi buộc cô phá bỏ cái thai ngày hôm đó thật quá tệ hại, khiến mỗi lần cô nhớ lại đều thấy sợ hãi. Vì vậy mỗi lần ông ta đến gần cô, cô đều lui lại phía sau theo bản năng.



“Tân Tuyên à, em không được ra ngoài!” Bùi Lâm Xung đột nhiên hơi siết chặt hai tay rồi, ôm lấy cô, khẽ nói: “Tôi hứa sẽ không làm em tổn thương nữa!”



“Tôi muốn rời khỏi đây!” Ngô Tân Tuyên nói với vẻ dửng dưng, không từ chối cái ôm của ông ta, và chỉ nhỏ giọng lầm rầm: “Hãy cho tôi rời khỏi đây đi! Anh đã nói là tôi được tự do rồi!”



Sau đó, cô kéo tay ông ta xuống, cầm một cái túi nhỏ và đi ra ngoài.



Ông ta nới lỏng tay, đứng ngay cửa và nhìn theo cô.



“Em đứng lại đó!” Cuối cùng ông ta mở miệng nói.



Cả người cô cứng đờ, dừng bước lại, mắt nhắm chặt để che giấu sự lo lắng, sau đó quay người lại nhìn ông ta. “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”



Ông ta khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sáng rực, cứ đứng vậy mà nhìn vào cô, nhưng không nói một câu nào. Cô do dự, không biết nên làm như thế nào. Nếu cô đi, ông ta sẽ không cho, tất cả chỉ là dày vò. Nhưng, cô thật sự không biết phải làm sao để ở lại, lấy thân phận gì? Người tình? Không phải nữa rồi, cô đã được tự do!