Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 160 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


“Em chưa từng nghĩ cơ thể của em lại có sức hút đến vậy, đã làm anh mê đắm. Sáu năm rồi, Ngôn à, anh muốn người phụ nữ nào mà không có chứ? Tại sao lại là em?” Cô giơ một ngón tay thon thả như cọng hành chỉ nhẹ nhàng vào ngực của người đàn ông, trong chất giọng lạnh lùng và nũng nịu có một chút nghi ngờ và khó hiểu.



“Chẳng phải em thích như vậy à? Làm cho đàn ông say mê em, cho thấy sự quyến rũ của em!”" Người đàn ông cười nhạt, đôi môi gợi cảm cạ cạ vào tai cô ta.



Bên tai truyền đến từng hơi nóng khiến cơ thể người phụ nữ run lên, đôi môi đỏ gợi cảm của cô ta hơi cong lên, cô ta biết rằng không có người đàn ông nào có thể chống lại sự quyến rũ mình, ngoại trừ Tăng Ly.



Bàn tay nhỏ nhắn tiện thế mở cái nút áo trước ngực người đàn ông, rồi tiếp tục mở từng nút một, để lộ ra hoàn toàn bộ ngực gợi cảm của anh ta.



Bàn tay to lớn của người đàn ông đang để trên làn da mềm mại của cô ta với vẻ lười nhác, những ngón tay mảnh khảnh mặc sức nhào nặn.



Những ngón tay của người phụ nữ cũng không nhàn rỗi, lướt dọc theo cơ bắp mạnh mẽ của anh ta và đi thẳng xuống dưới, còn đôi môi nóng bỏng cũng rơi để lại dấu ấn dọc theo đường đi của những ngón tay.



“Em vẫn luôn rất nhiệt tình, nhưng khuôn mặt quá lạnh, người nào không biết sẽ bị gạt bởi khuôn mặt này của em!” Người đàn ông cười khúc khích.



Khuôn mặt đẹp trai của anh ta bắt đầu trở nên sâu lắng, đôi mắt đen bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dục vọng, còn bàn tay to lớn nóng bỏng thì ra sức vân vê cặp núi đôi đầy đặn của cô ta, mạnh mẽ như thể muốn nhét cô ta vào trong cơ thể mình.



“Ư…m…” Người phụ nữ thở hổn hển, ánh mắt mơ màng nhìn vào người đàn ông cao lớn như thể ma quỷ này, và rồi cơ thể của cô ta đã bị anh ta lột sạch trần trụi.



Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, anh ta lật úp người cô gái lại, tấm lưng gợi cảm và xinh đẹp của cô gái lộ ra trước mắt anh ta một cách quyến rũ.



Môi anh ta hôn lên lưng cô ta, gặm cắn lên lưng cô ta, kèm theo một vẻ nóng bỏng thiêu đốt không bình thường.



Người phụ nữ “ư…m…” lên không ngoài dự đoán, nụ hôn của anh ta tràn đầy thương nhớ và ẩm ướt.



Khi Tần Trọng Hàn thức dậy thì trời đã tối.



Anh ta và cô lăn lộn trên giường cả buổi trời, làm cô rất mệt mỏi.
Anh ta nói đầy tình cảm nồng nàn, làm tim cô cũng cảm động theo, và đôi mắt cũng dần ướt lệ.



“Không! Anh sẽ không làm cho em khóc nữa, sẽ luôn làm cho em cười, làm em cảm thấy người đàn ông mà em chọn là người thích hợp nhất với em trên đời này! Dù trên người anh ta có rất nhiều nhược điểm, nhưng anh ta sẽ cố gắng hết sức để thay đổi! Xin hãy cho anh một cơ hội, để chúng ta nắm tay nhau đi đến cuối đời được không em? Xin đừng ghét bỏ anh, xin đừng rời xa anh!”



Đôi mắt cô cuối cùng cũng ướt đẫm, hàng mi chớp nháy rung lên như cánh quạt, đẫm nước mắt nhưng lại cảm động đến lạ thường. “Dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không ghét bỏ anh, không bao giờ. Em muốn sống trọn đời trọng kiếp với anh. Nhưng thưa anh Tần, anh phải yêu đương với em trước đã! Người ta chưa từng yêu lần nào cả đó!”



“Yêu đương? Chẳng phải chúng ta đang yêu đương đây à?” Anh ta từ tốn hỏi.



“Có hả? Sao em không cảm nhận được vậy?” Cô hỏi.



Khuôn mặt tươi cười cùng với những giọt nước mắt của cô đang gần ngay trước mắt, nhìn vào anh ta một cách chăm chú, trái tim Tần Trọng Hàn bỗng thật yên tĩnh vào lúc này. “Bà xã à, chúng ta vẫn sẽ yêu đương trong 50 năm tới mà! Anh hứa mỗi ngày đều sẽ như tình nhân, sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp!”



Cô suy nghĩ một hồi. “Vậy có phải em không nhận lời thì sẽ có lỗi với tấm chân tình của anh không?”



“Tất nhiên rồi! Hãy lấy anh đi em! Xin lỗi lại làm em rơi lệ!” Anh ta nói, những ngón tay mảnh khảnh lau khô những giọt nước mắt chảy xuống vì cảm động của cô. “Bà xã, ngực của anh luôn dành cho em!”



Cô đẩy anh ta ra và tự lau khô nước mắt. “Em mà thèm khóc à? Em chỉ hơi cảm động thôi! Nhưng không biết những lời anh nói có phải thật hay không nữa!”



“Đều là thật mà, anh hứa anh sẽ làm được tất cả!” Anh ta nói.



Tiêu Hà Hà lại suy nghĩ một lúc, đôi mắt lớn khẽ di chuyển, có vẻ như linh cảm đã đè nén trong nhiều năm qua cũng xuất hiện. Cô nhìn anh ta, nhìn mãi, sau đó đột nhiên mặc áo ngủ vào, trượt xuống giường, chạy đến đầu giường kéo ngăn kéo ra, lấy ra cái mặt nạ cáo và đeo nó lên.



Tần Trọng Hàn bối rối, ngay khi nhìn thấy cái mặt nạ đó, trên mặt bỗng có chút xấu hổ. “Bà xã à, anh sai rồi! Lúc trước anh không nên đeo mặt nạ để trêu chọc em, nhưng lúc đó anh thực sự vì không thể nén nổi tình cảm của mình, ngoài lần đầu tiên là bất đắc dĩ ra, những lần sau đó đều vì không kìm lòng nổi...”



“Thưa anh Tần, em muốn đeo cái mặt nạ này để kết hôn với anh, nếu anh đồng ý thì em sẽ lấy anh. Nếu anh không đồng ý, vậy cứ chờ đến khi nào tâm trạng em vui, lúc đó em sẽ đồng ý vậy!” Trong mắt Tiêu Hà Hà lóe lên một tia thông minh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rất thoải mái, cảm giác được nuông chiều thật sự rất hạnh phúc!