Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 162 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Đột nhiên cảm nhận được bàn tay anh ta đnag nắm lấy tay mình.
Tư thế mười ngón tay đan vào nhau đó, tư thế thân mật đó, nắm chặt tay cô, dường như anh ta đang âm thầm cho cô sức mạnh. Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh ta truyền đến, như sưởi ấm vào tận trong tim.
Nhưng lúc này ai sẽ cho Mig sức mạnh đây? Chắc chị ấy đau lắm! Nghĩ vậy, phiền não lại một lần nữa tràn ngập trong thế giới nội tâm của Tiêu Hà Hà!
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã, cứ đi tìm khắp nơi như vậy cũng không phải cách.” Tần Trọng Hàn khẽ nói rồi nắm tay cô đi qua đám đông, đi về phía chiếc xe.
“Nhưng mà...” Tâm trạng của Tiêu Hà Hà rất chán nản, mím chặt môi và không nói gì thêm.
Chỉ là không thể nào liên lạc được với Mig, trong lòng cô thấp thỏm không yên, thật khó để yên tâm được. Một cảm giác buồn bã đọng lại trong tim tôi, cô nhíu chặt mày lại, làm gì cũng không giãn ra được.
Những lời Mig nói cứ luẩn quẩn trong đầu, vẫn khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi. Hễ nghĩ đến câu cô ấy nói “Tiêu Hà Hà, em là bạn bè kiểu gì vậy?”, thì tay cô lại ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy lương tâm vô cùng tội lỗi.
Phải! Có loại bạn bè nào mà như cô chứ?
Nhưng việc cũng đã đến nước này, đã quá muộn để hối hận, càng không thể quay ngược thời gian, cô chỉ mong sau khi Mig nguôi giận thì sẽ cầu xin cô ấy tha thứ cho mình!
Tiêu Hà Hà không ngờ lại nhận được một cuộc gọi từ Mễ Kiệt, anh ta nói có chuyện muốn hỏi cô. Thế là, Tần Trọng Hàn đã chở Tiêu Hà Hà đến Await.
Mễ Kiệt đang đợi họ ở cửa. Nhìn thấy Tiêu Hà Hà đã xuống xe, anh ta liền nói với Tần Trọng Hàn: “Tôi muốn nói riêng vài câu với Hà Hà!”
Tần Trọng Hàn hơi trầm ngâm, rồi gật đầu.
Vì chuyện của Tân Tuyên và Bùi Lâm Xung, bản thân Tiêu Hà Hà đã cảm có lỗi với Mễ Kiệt. Nếu không phải vì Bùi Lâm Xung, lúc này anh ta và Ngô Tân Tuyên sẽ là một đôi hạnh phúc biết bao!
Mễ Kiệt mặc một cái áo sơ mi trắng, áo vest màu xám đậm, một bộ đồ theo phong cách thủ công của Ý, rất vừa vặn, làm cho cơ thể anh ta trông cao lớn hơn. Khuôn mặt đẹp trai, nho nhã với những đường nét rõ ràng thanh lịch. Lúc nào anh ta cũng sạch sẽ và ngăn nắp, lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng rất tự nhiên. Giữa hai chân mày có chút buồn bã thoáng qua. Vẻ buồn bã này, từ khi Tiêu Hà Hà quen biết với anh ta thì đã có, cô nghĩ chắc là vì có liên quan đến Tân Tuyên!
“Anh Mễ, em xin lỗi!” Hình như Tiêu Hà Hà chỉ có thể nói như vậy.
Mễ Kiệt mím chặt môi, có chút cay đắng: “Hà Hà, Tân Tuyên có khỏe không?”
Vừa nhìn thấy Mai Tây Vịnh, Mễ Kiệt hơi kinh ngạc. “Dì Mai?”
“Mễ Kiệt! Luyến Nhi là một cô gái tốt, tâm tư đơn giản, lại rất xinh đẹp, tại sao cậu muốn chia tay với nó?” Mai Tây Vịnh lặng lẽ hỏi.
“Dì Mai, con...” Mễ Kiệt ấp úng, không biết phải trả lời như thế nào.
“Mễ Kiệt à, thực ra, suốt đời chưa hẳn chúng ta sẽ được sống với người mà mình có tình cảm và yêu sâu đậm. Thực ra, suốt đời chúng ta phải sống chung với ai thì đều là số phận, là số phận của con người!” Mai Tây Vịnh không nhìn anh ta, nhưng sắc mặt của bà ta rất tiều tụy, mặc dù đã trang điểm rất đậm nhưng vẫn nhìn thấy rõ sự tiều tụy đó.
Mễ Kiệt không hiểu tại sao bà ta lại nói như vậy. Nhớ lại ngày hôm đó bà ta đã đối xử với Hà Hà như vậy, trong lòng anh ta vẫn có chút phê bình đối với bà ta. Tuy Hà Hà là con gái của Bùi Lâm Xung, nhưng Mễ Kiệt cũng không thể hận cô bất cứ điều gì! Có lẽ Mai Tây Vịnh đã nói đúng một câu! Mọi việc đều là số phận! Anh ta và Ngô Tân Tuyên không bao giờ quay trở lại được nữa!
Nhưng điều này không có nghĩa là sai lầm giữa anh ta và Cung Luyến Nhi vẫn có thể tiếp tục, anh ta không thể làm lỡ cả đời của cô ấy. Anh ta cũng cũng biết Luyến Nhi là một cô gái tốt, đơn giản, tử tế và dễ thương! Nhưng, anh ta thực sự không hợp với cô ấy!
Mai Tây Vịnh đột nhiên hỏi: “Mễ Kiệt à, nếu tôi và Cung Bồi Tân đều không còn nữa, cậu sẽ giúp tôi chăm sóc cho Luyến Nhi chứ?”
“Dì Mai?” Mễ Kiệt chỉ cảm thấy sau lưng tê cứng. “Đang yên đang lành, sao dì lại nói như vậy?”
“Không có gì! Bỏ đi, tôi cũng không thể ép buộc cuộc đời của cậu, cứ xem như hôm nay tôi không đến đây! Tôi xin phép đi trước!” Mai Tây Vịnh đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo.
“Dì Mai à, dì không sao thật chứ?” Mễ Kiệt lo lắng hỏi.
“Không sao!” Mai Tây Vịnh đã rời đi.
Bà ta bắt taxi đến gần biệt thự của nhà họ Bùi. Chiếc xe dừng lại ở đó, bà ta ngồi trong xe và nhìn về phía căn biệt thự, rất lâu nhưng vẫn không nói gì.
Chỉ nhìn chăm chú như vậy.
Lúc này, đúng lúc Bùi Lâm Xung đang dìu Ngô Tân Tuyên đi ra, ông ta đỡ lấy eo cô một cách cẩn thận và chu đáo. “Cẩn thận, đừng đi nhanh quá, cẩn thận em bé!”
“Không sao, em tự đi được mà!” Ngô Tân Tuyên nói rồi kéo tay ông ta xuống.
Hai người còn chưa lên xe thì chiếc Bugatti màu xanh ngọc đã trờ tới, bước xuống khỏi xe là Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà. Bốn người đứng trong sân và nói gì đó với nhau.