Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 171 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


“Hà Hà, em hãy tha thứ cho mẹ em đi. Bao nhiêu năm qua bà ấy sống cũng không vui vẻ, bên ngoài rất nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì bị hành hạ. Sống trong hoàn cảnh như vậy, tính cách của bà ấy khó tránh khỏi việc bị bóp méo!”



“Thật ra em đã không trách bà ấy từ lâu rồi!” Cô thở dài. “Bà ấy cũng là một người khổ mạng!”



“Ừm, bây giờ nhà họ Cung chỉ còn lại mình Luyến Nhi, nói ra cũng thật tội nghiệp, cô ấy là một cô hai ngàn vàng, bây giờ phải tự mình lèo lái một gia sản lớn đến vậy.”



Tiêu Hà Hà sực nhớ ra chuyện Cung Luyến Nhi đang mang thai, một mình quản lý công ty, lại còn đang mang bầu! Cô nhớ lại trước đây khi mình có bầu, khi thấy cô độc một mình, chỉ có một người bạn là Mig. Cô không thể kìm nén chút thương cảm, cắn chặt răng rồi đột nhiên hỏi: “Mig à, dạo này anh Mễ luôn đến tìm Luyến Nhi thật à?”



“Ừm!” Mig gật đầu. “Có lẽ không phải anh hai không có tình cảm với Luyến Nhi đâu, dạo này anh hai cứ như kẻ mất hồn vậy, chắc vì nhất thời không chấp nhận được chuyện Luyến Nhi không thèm đếm xỉa tới mình! Cả nhà chị ai cũng mong anh hai sẽ bắt đầu lại!”



“Vậy chị kêu anh Mễ cầu hôn lẹ lẹ đi!” Tiêu Hà Hà nói, nếu còn để muộn hơn, bụng to ra thì e rằng mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.



Mig cười cười: “Chuyện này chị không quyết định được. Chuyện của anh hai, ai mà biết được!”



Mễ Kiệt lại một lần nữa tìm đến nhà họ Cung.



Khi chú quản gia nhìn thấy anh ta thì lập tức nói: “Cậu Mễ à, cô hai nhà tôi đến công ty rồi!”



“Ủa, không phải cô ấy không được khỏe à?” Mễ Kiệt khó che giấu được sự quan tâm. “Sao lại đi làm rồi?”



Chú quản gia liếc Mễ Kiệt một cái và nói: “Không đi thì phải làm sao? Chuẩn bị họp đại hội cổ đông, cô hai không đến thì ai mà chủ trì được? Thật khó cho cô hai nhà chúng tôi, còn nhỏ vậy mà đã phải gánh vác cả gia đình!”



Trái tim Mễ Kiệt nhói đau. “Cô ấy khỏe hơn chút nào chưa?”



“Vẫn vậy, dạo này bao tử không được khỏe, cứ nôn ói hoài!” Chú quản gia nói.



“Hả! Vậy con đến công ty tìm cô ấy!” Mễ Kiệt lo lắng nói.



Dạo này Cung Luyến Nhi không chịu gặp anh ta. Lần nào anh ta đến, Cung Luyến Nhi không phải đang ngủ thì lại nói không được khỏe. Anh ta đã xông vào nhà mấy lần, lần nào Luyến Nhi cũng đang ngủ, còn ngủ rất say. Anh ta nghĩ chắc vì cô ấy mệt mỏi quá nên lúc nào cũng muốn ngủ, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nào khác.



Phụ nữ có thai sẽ thường buồn ngủ, đáng tiếc Mễ Kiệt không biết chuyện Luyến Nhi đã mang thai.



Khi Mễ Kiệt đến công ty, Luyến Nhi cũng vừa họp xong, thư ký báo với cô ấy rằng Mễ Kiệt đã đến, cô ấy liền nói thẳng: “Tôi mệt lắm, chị cứ nói là tôi không có ở đây!”
“Sao con biết?”



“Mẹ mắc cỡ kìa!” Thịnh Thịnh in một nụ hôn thật lâu lên mặt Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, con ra ngoài tìm Ngữ Điền với bà ngoại Tân Tuyên để xem tivi đây!”



“Bà ngoại Tân Tuyên?” Tiêu Hà ngây người ra, chuông điện thoại vẫn đang reo.



“Tại ông ngoại nói sau này phải gọi dì Tân Tuyên là bà ngoại, bà là bà ngoại nhỏ đó! Mẹ ơi, sau này dì Tân Tuyên sẽ là vợ nhỏ của ông ngoại đó!”



“Trời ạ!” Tiêu Hà Hà sững sờ.



“Mẹ mau trả lời điện thoại đi!” Thịnh Thịnh nhắc nhở, sau đó giúp Tiêu Hà Hà đóng cửa lại một cách chu đáo.



Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời điện thoại. “Alo!”



“Có nhớ anh không?” Đầu bên kia vang lên giọng trầm và lôi cuốn của Tần Trọng Hàn.



Mặt Tiêu Hà Hà nóng ran lên. “Anh đã quen với múi giờ bên đó chưa?”



“Bà xã, anh nhớ em rồi!” Tần Trọng Hàn lại nói, giọng lôi cuốn vang lên từ bên kia đại dương xa xôi, như thể đang trong giấc mơ, khiến trái tim của Tiêu Hà Hà đập loạn nhịp.



Đương nhiên cô rất nhớ anh ta, nhưng nói với anh ta như vậy thì xấu hổ lắm.



Không nghe thấy câu trả lời của cô, Tần Trọng Hàn hơi thất vọng. “Không nhớ anh hả? Vậy anh cúp máy đây!”



Vừa nghe thấy anh ta nói sẽ cúp máy, Tiêu Hà Hà căng thẳng hẳn lên, vội nói nhanh: “Nhớ…”



Đầu bên kia lập tức vang lên một tiếng cười vui vẻ êm tai.



“Anh cười em!” Bàn tay nhỏ nhắn của cô bỗng đưa lên che mặt. “Đừng cười nữa!”



“Bà xã à, trong thời gian anh không có ở nhà, em có ngoan không đó?”