Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 187 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Tình yêu cũng giống như đóa hoa nở rộ, đóa hoa tình yêu của cô đã nở một lần, mong rằng sẽ nở hoa suốt đời suốt kiếp, chỉ vì một người, suốt đời chỉ vì một người, đó cũng là một việc tốt đẹp và hạnh phúc!



Trong phòng khách ở tầng dưới.



Ba ông cháu đang ngồi quanh bàn trà, lông mày của Thịnh Thịnh đang cau lại, rồi đột nhiên cười. “Chiếu tướng! Ông nội lại thua nữa rồi! Ha ha, ông ơi, dạo này kỹ thuật đánh cờ của ông càng ngày càng tệ rồi đó!”



“Ơ!” Tần Lăng Hàng hơi ngây người ra, nhìn kỹ lại bàn cờ một lần nữa, đúng là thua thật rồi! “Thằng nhóc giỏi lắm, có tiến bộ đó! Không phải kỹ thuật đánh cờ của ông tệ, mà tại con có tiến bộ thôi!”



“Thầy giáo dạy cờ tướng của tụi con còn đánh không lại con nữa đó!” Thịnh Thịnh nói với giọng khoe khoang.



“Ừ! Thông minh lắm!” Tần Lăng Hàng nhìn vào Thịnh Thịnh, rồi sau đó nhìn sang Ngữ Điền.



Chỉ số IQ của đứa bé Thịnh Thịnh này vốn dĩ không phải ở độ tuổi của nó, quá thông minh. Còn Ngữ Điền thì rất bình thường, cũng khá thông minh, còn nhỏ vậy mà đã biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt.



“Ông ơi, uống trà đi!” Ngữ Điền bưng một ly trà nóng rồi đưa qua.



Tần Lăng Hàng gật đầu với vẻ an ủi. “Cám ơn cháu ngoan của ông!”



“Cho anh một ly luôn chứ!” Thịnh Thịnh liếc Ngữ Điền một cái.



“Dạ được!” Ngữ Điền lại chạy đi rót cho Thịnh Thịnh một ly. “Anh hai, uống trà!”



“Ngoan lắm! Chút nữa anh sẽ chỉ em chơi game!” Thịnh Thịnh hứa.



Tần Lăng Hàng nhìn hai đứa cháu của mình, trong lòng rất an ủi. Vào những năm tháng cuối đời mà có thể tận hưởng niềm vui gia đình sum vầy, đó là hạnh phúc!



Uống một ngụm trà, Thịnh Thịnh cau mày lại. Trà này không ngon chút nào cả! Không ngon như mẹ pha.



Tần Lăng Hàng nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp như nhau, uống một ngụm trà rồi hỏi với vẻ nghiêm túc: “Ngữ Điền à, nếu sau này ông nội giao công ty cho Thịnh Thịnh, con có ghen tị không?”



Ngữ Điền suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Con không cần công ty đâu, con không muốn mệt mỏi như ba với ông! Con không muốn làm tổng tài, con chỉ muốn trở thành thầy giáo. Ông ơi, con có thể làm thầy giáo được không?”
Tăng Phong Việt rất ngạc nhiên về chuyện Dương Dương đã sinh được một đứa con, và đứa trẻ bé bây giờ đã biến mất. Ông ta đã bị vợ mắng cho một trận, cũng bắt đầu tự trách mình. Nếu ông ta không quá phong kiến, nếu thường ngày không quá nghiêm khắc, có lẽ bây giờ ông ta đã có tới mấy đứa cháu cả trai lẫn gái rồi!



“Ba, dù có ra sao, con đều sẽ cưới Dương Dương. Còn con của con đã bị thất lạc, con phải báo cảnh sát để điều tra chân tướng của năm đó!” Tăng Ly nói với Tăng Phong Việt với vẻ vô cùng nghiêm túc.



Tăng Ly đã kể cho Tăng Phong Việt nghe mọi chuyện, sau đó ông ta lập tức yêu cầu các anh em ở sở cảnh sát đi tìm người bác sĩ ở phòng khám tư nhân ở Lục Thành đó.



Tăng Dương Dương không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sofa và khóc.



Tăng Phong Việt thấy con mình khóc rất đau buồn thì càng tự trách hơn. “Dương Dương à, con đừng khóc nữa, ba chắc chắn sẽ tìm được đứa bé! Nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ dàng, cần phải có thời gian!”



Chớp mắt đã một tuần sau đó.



Mạc Lam Ảnh đã được xuất viện.



Mạc Lam Tịnh được chôn cất vào một tuần sau đó. Khi sắp xếp các di vật của cô ta, Mạc Lam Ảnh đã tìm thấy một cuốn nhật ký, là của Lam Tinh. Và khi Mạc Lam Ảnh đọc cuốn nhật ký này, cả người cô ngây ra, nỗi áy náy từ sâu trong đáy lòng lại trỗi dậy. Đó là một cảm giác tội lỗi sâu sắc. Lam Tịnh, đúng là đã làm càn quá mức.



Có làm sao thì cô cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ như vậy.



Theo như cuốn nhật ký đó ghi lại, trong lòng cô cảm thấy áy náy với Tần Trọng Hàn, cũng thấy áy náy với Tăng Ly. Không ngờ còn có Mao Chi Ngôn dính líu vào nữa. Tại sao lại như vậy? Cô phải làm gì đây?



Mạc Lam Ảnh cứ cầm cuốn nhật ký mà Mạc Lam Tịnh để lại rồi ngây người ra đó. Cuốn nhật ký này thực sự làm cô bị sốc.



“Lam Tịnh, tại sao em lại làm như vậy?” Mạc Lam Ảnh lẩm bẩm, nước mắt chảy dài trên má, nỗi chua xót và áy náy lại chất chồng trong tim.



“Lam Ảnh?” Khi Hàn Lạp bước vào thì nhìn thấy cô đang khóc. “Đừng buồn nữa, cơ thể em vẫn còn yếu lắm.”



Mạc Lam Ảnh quay đầu lại nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy mình không xứng với anh ta. Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai với những đường nét rõ ràng trước mắt, Hàn Lạp tốt bụng như vậy, còn mình thì...



Nước mắt cứ rơi xuống, Mạc Lam Ảnh chỉ cảm thấy buồn, cảm thấy mọi chuyện đúng là nực cười. Một cách gián tiếp, cô đã trở thành một tội nhân, tất cả những gì mà Lam Tịnh đã làm khiến cô cảm thấy tội nghiệt của mình quá nặng.