Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 197 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Tần Trọng Hàn đi qua. “Cục cưng à, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở đâu? Con còn nhớ không?”
“Chú ơi, chú tới thời kỳ mãn kinh hả? Sao chú mau quên quá vậy? Ở trên máy bay đó, chú giành nhà vệ sinh với con. Ừm! Đúng là một ông chú bất lịch sự!”
“Này!” Tần Trọng Hàn toát mồ hôi. “Chú sai rồi, chú không nên giành với con! Lần sau chú sẽ chú ý hơn.”
“Được rồi, con chấp nhận lời xin lỗi của chú, mặc dù có hơi muộn!” Thịnh Thịnh nói với vẻ đắc ý, rồi tuột quần xuống ngay trước mặt anh ta và bắt đầu tiểu. “Lúc đó, con còn nói với mẹ rằng chim của chú lớn lắm!”
Rồi Thịnh Thịnh cúi đầu xuống nhìn con chim nhỏ của mình, rồi nhíu mày lại. “Chú ơi, tại sao chim của con vẫn chưa lớn nữa?”
“Ờ!” Tần Trọng Hàn nghẹn họng vì câu hỏi của cậu bé, sao cứ hễ nhắc lại lần đầu tiên hai người gặp mặt thì không thể thiếu được nội dung “chim nhỏ chim lớn” chứ?
Thịnh Thịnh rất bối rối, khuôn mặt nhỏ đang rất ngầu.
Tần Trọng Hàn đột nhiên quay tròn mắt và nói: “Con gọi chú là ba đi, gọi chú là ba, chú đảm bảo sẽ làm cho con chim của con lớn lên!”
Thịnh Thịnh ngẩng đầu lên và nhìn anh ta với vẻ ngờ vực: “Chú là Tôn Ngộ Không hả? Chú biết biến hình à?”
“Nếu con là con trai của chú, con sẽ được giống y như chú còn gì!” Tần Trọng Hàn dụ dỗ, nhưng có vẻ như anh ta đã quá xem thường Thịnh Thịnh rồi thì phải.
Cậu bé đó hoàn toàn không tin vào lời anh ta nói.
Sau khi tiểu xong, Thịnh Thịnh kéo quần lên. “Chú gạt con! Mẹ nói rằng sau khi con lớn lên thì sẽ giống như chú thôi, con không muốn gọi chú là ba đâu, có gọi thì cũng không lớn lên ngay lập tức được!”
Lúc này, Tiêu Hà Hà đẩy cửa bước vào phòng Thịnh Thịnh, nhìn thấy hai người vừa đi ra khỏi phòng tắm. Thịnh Thịnh nhìn thấy Tiêu Hà Hà, trên khuôn mặt nhỏ xinh lóe lên vẻ phấn khởi, xoắn mông chạy đến trước mặt Tiêu Hà Hà, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô. “Mẹ...”
“Cục cưng!” Tiêu Hà Hà ôm chặt lấy Thịnh Thịnh, cảm thấy như có một niềm vui vừa mất đi lại có được. Thịnh Thịnh cũng rất hợp tác, hôn thật lâu lên mặt cô. “Mẹ ơi, chú nói con gọi chú bằng ba. Nếu con gọi chú bằng ba, thì con chim của Thịnh Thịnh sẽ lớn lên. Chú tự coi mình là Tôn Ngộ Không đó mẹ!”
Tiêu Hà Hà đột nhiên đỏ mặt lên, liếc nhìn Tần Trọng Hàn một cái với vẻ hờn mát. “Sao anh không biết lớn nhỏ gì hết vậy? Sao lại nói với con như vậy?”
Tần Trọng Hàn toát mồ hôi, nhưng may mà da mặt cũng dày, chỉ một lúc mà anh ta đã cười và bước tới. “Hà Hà, em mau ra lệnh cho Thịnh Thịnh gọi anh một tiếng ba đi! Thằng nhóc này không chịu gọi anh là ba.”
Anh ta không biết Tần Trọng Hàn đã nắm được những gì, lần này anh ta đến là để xác nhận xem Tần Trọng Hàn đã nắm được bao nhiêu. Anh ta nghĩ vẫn chưa đến lúc để trở mặt, do đó anh ta không dám suy đoán lung tung, và anh ta cũng đã học được cách giữ vẻ mặt tỉnh rụi.
Hơn 30 năm qua, ngày nào mẹ anh ta cũng lấy nước mắt mà rửa mặt, nhưng bà ấy có chết cũng không cho anh ta đến tìm ba mình. Mấy năm qua, chỉ mình anh ta biết mẹ mình đã cực khổ như thế nào, nhưng anh ta không hiểu tại sao mẹ mình lại chọn một cuộc sống như vậy. Tại sao người đàn ông đã cho anh ta cuộc sống, đồng thời cũng hủy hoại cả đời của mẹ anh ta lại không chịu trách nhiệm? Tại sao mỗi lần nhắ đến ba, mẹ đều khóc ròng rã như mưa?
Anh ta muốn đòi lại công bằng cho nỗi cô đơn và lạnh lẽo mà mẹ mình phải chịu suốt những năm qua, vì vậy anh ta đã giấu mình trong Tần thị tám năm, leo lên chức trưởng phòng như bây giờ, trở thành người thân tín và anh em của Tần Trọng Hàn.
Phải biết rằng, họ là anh em ruột.
Nhưng anh ta không quan tâm đến Tần thị, thứ anh ta cần chỉ là một sự công bằng.
Hai người đàn ông chào hỏi nhau rồi mắt họ gặp nhau, nhưng dường như đang bí mật quan sát thực hư của nhau.
Mao Chi Ngôn để ý thấy vẻ mặt của Tần Trọng Hàn rất bình tĩnh, nụ cười của anh ta rất nhẹ, chỉ ánh mắt sắc bén. “Tôi đến để bàn với cậu về dự án đầu tư ở nước ngoài. Khi nào có thể chuyển tiền?”
Trong tim Tần Trọng Hàn nặng trĩu, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi. “Kết quả khảo sát thế nào rồi?”
“Tất cả đã được thông qua, chỉ chờ tổng tài phê duyệt nữa thôi!” Mao Chi Ngôn nói.
“Ừ!” Tần Trọng Hàn gật đầu. “Vậy được, đem toàn bộ tài liệu đến cho tôi, tôi sẽ đi hỏi ý chủ tịch!”
Tần Trọng Hàn đoán anh ta có mục đích gì đó nên không đồng ý ngay, nhưng lại sợ anh ta nghi ngờ, liền tiếp tục nói: “Chiều nay sẽ cho anh câu trả lời!”
“Được! Vậy tôi ra ngoài trước!” Mao Chi Ngôn gật đầu.
“Được!” Tần Trọng Hàn cũng khẽ gật đầu.
Ở nhà họ Tần. Trong phòng sách.
Tần Trọng Hàn buồn bực suốt đường về nhà, anh ta không biết phải mở miệng hỏi ba mình như thế nào, hỏi ông ấy về chuyện của Mao Vũ Thanh. Nếu kết quả báo cáo đó là đúng, anh ta thực sự không biết phải xử lý thế nào nữa.