Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 200 :

Ngày đăng: 14:24 19/04/20


Trong phòng sách.



“Hàn à, tôi vẫn chưa nói với ba tôi về thân phận của Ngữ Điền, tôi sợ ông ấy sẽ bất thình lình chạy đến đây làm phiền mọi người! Vả lại, anh và Hà Hà vẫn chưa tìm được con, làm sao tôi có thể ích kỷ mà đưa Ngữ Điền đi được?”



Tần Trọng Hàn cảm động vỗ vỗ vai Tăng Ly. “Con trai tôi đã tìm được rồi!”



“Tìm được rồi?” Tăng Ly hét lên đầy kinh ngạc. “Ôi trời đất ơi, nó đang ở đâu?”



Tần Trọng Hàn ngồi xuống. “Chính là Thịnh Thịnh! Nó là con trai ruột của tôi với Hà Hà, không ngờ được phải không?”



“Thật sao?”



“Tôi đã làm xét nghiệm rồi, nhưng chuyện này thì cậu vẫn phải giữ bí mật đã!” Tần Trọng Hàn nói cho Tăng Ly biết những chuyện mà Mao Chi Ngôn đã làm, và cũng nói ra thân phận hiện tại của anh ta.



Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Tăng Ly u ám lại, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. “Tôi luôn cố giữ phong độ của một quý ông, nhưng lần này, tôi thực sự rất tức giận, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy đâu. Anh ta đã dám làm chuyện đó, tráo đổi hai đứa con của chúng ta, vậy mà vẫn giả vờ như không biết, ở lại công ty bao nhiêu năm qua. Mẹ kiếp! Tôi thực sự muốn giết anh ta!”



“May mà con của chúng ta đều đã tìm lại được rồi!” Trên mặt Tần Trọng Hàn vẫn rất điềm tĩnh, anh ta biết về dự án đầu tư ở nước ngoài, Mao Chi Ngôn muốn bắt đầu hành động ở đây, anh ta đã không thể chịu đựng được nữa. “Dự án anh ta đang phụ trách sắp được phê duyệt, tôi hứa chiều nay sẽ cho anh ta câu trả lời!”



“Anh định làm gì?”



“Duyệt!” Tần Trọng Hàn trầm tĩnh nói.



Tăng Ly mím môi với vẻ không tán đồng, rồi nhìn vào Tần Trọng Hàn: “Đây có thể là một âm mưu, số tiền đầu tư vào dự án đó quá lớn, phải huy động rất nhiều vốn, lỡ như có vấn đề, chúng ta sẽ gặp khó khăn về tài chính.”



“Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?” Trong đôi mắt u ám của Tần Trọng Hàn lóe lên một tia ánh.



“Nhưng nguy cơ này quá lớn!” Tăng Ly lắc đầu, đột nhiên mắt sáng lên. “Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi rồi hả?”



“Cứ chờ mà xem!” Tần Trọng Hàn tràn đầy tự tin, nhưng tâm trạng vẫn hơi nặng nề.



“Cần gì phải phí sức như vậy? Loại thẳng anh ta ra khỏi công ty, sau đó thuê người thiến của anh ta, sau đó cho anh ta uống thuốc kích dục, rồi ném vào hang sư tử ở châu Phi, để anh ta thỏa mãn cho sư tử cái đi!”




“Này! Con nhìn thấy chú trêu chọc phụ nữ lúc nào?” Tần Trọng Hàn hỏi mà mắc cười.



“Lần này thì không, nhưng ai biết được lần sau? Tốt hơn là chú đừng có, nếu không, con sẽ cho chú suốt đời không tìm thấy mẹ mẹ đó nha!” Thịnh Thịnh thừa cơ đe dọa, nhưng bàn tay nhỏ vẫn không rút khỏi bàn tay lớn của Tần Trọng Hàn.



Có thể nhận ra hình như cậu bé rất hài lòng với biểu hiện của Tần Trọng Hàn.



“Con trai à, con đang giúp mẹ con củng cố địa vị đó hả?” Lúc này Tần Trọng Hàn mới hiểu ra, thì ra Thịnh Thịnh đi theo ra đây vì đã nhìn thấy cô gái mê trai kia lợi dụng anh ta.



Trời ơi! Đứa con trai này của anh ta cũng quá tài năng rồi thì phải?



“Ừm! Mẹ không tự nhận ra, con là con trai của mẹ, tất nhiên con phải giúp mẹ dọn sạch mọi chướng ngại vật rồi. Con không muốn mẹ buồn!”



“Con nghĩ rằng mấy bà thím đó mà sẽ đe dọa được đến mẹ con à?” Tần Trọng Hàn mỉm cười và ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang bằng với con trai, rất vui vì con trai biết bảo vệ cho bà xã mình, nhưng cũng rất lo không biết liệu cậu bé có bảo vệ mẹ mình thái quá hay không.



Thịnh Thịnh trề môi. “Đảm bảo rằng ngay cả một con ruồi cái cũng không buông tha!”



“Ôi, ha ha...” Tiếng cười khe khẽ vang ra từ trong đôi môi mỏng của Tần Trọng Hàn, nghe thấy giọng điệu kiên quyết của con trai, anh ta chỉ cảm thấy rất buồn cười.



“Chú đang cười gì vậy?” Thịnh Thịnh nhướn mày và hỏi.



“Con đó, là một thám tử nhỏ!” Tần Trọng Hàn bồng con trai lên, không kìm được phải lên tiếng chọc ghẹo con trai mình. “Thằng quỷ nhỏ, ba không phải là ruồi đực đâu.”



“Nhưng có một số phụ nữ là ruồi cái mà, bay lộn xộn lắm!” Thịnh Thịnh trề trề cái miệng nhỏ. “Chú không muốn trở thành ruồi đực thì đừng để ý đến họ nha!”



“Thằng quỷ nhỏ!” Tần Trọng Hàn chỉ vào mũi con mình. “Vào trong thôi! Ba đảm bảo chỉ cần một mình mẹ con! Nào, gọi một tiếng ba đi con!”



“Không gọi!” Thịnh Thịnh giảo mồm. “Con vào trong đây!”



“Thằng quỷ nhỏ cứng đầu.” Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của con trai, trên khóe miệng lạnh lẽo của Tần Trọng Hàn bỗng nhuộm lên một nụ cười tự hào, anh ta cũng đứng lên và đi vào trong.