Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 205 :
Ngày đăng: 14:24 19/04/20
“Đó là bởi vì anh đang ở tuổi dậy thì, còn em vẫn là một cô bé!” Tăng Ly nhớ lại đêm xuất tinh đầu tiên của mình, Dương Dương nằm trên giường của anh ta, còn anh ta lại...
Nghĩ vậy, mặt anh ta bỗng đỏ bừng lên.
“Anh sao vậy?” Dương Dương không hiểu. “Tự nhiên sao lại đỏ mặt?”
“Đừng hỏi nữa!” Giọng anh ta hơi thô lỗ, không muốn nhắc lại chuyện ngại ngùng của mình. Cũng bắt đầu từ đêm đó, anh ta biết rằng mình đã trưởng thành, không thể ở quá gần em gái mình được nữa.
“Anh kể cho em nghe câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết ha?”
“Không muốn nghe.”
“Vậy em muốn nghe gì?”
“Anh kể cho em nghe về lịch sử tình yêu của anh đi!” Cô nói.
“Anh chưa từng yêu!” Anh ta lắc đầu, đúng là anh ta từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng họ đều không có yêu thương mà chỉ làm chuyện đó với nhau, hoàn toàn chỉ là bản năng của cơ thể.
“...” Dương Dương hơi ngạc nhiên. “Nhưng anh rất trăng hoa...”
“…”
“Không có gì để nói hả?”
“Phải! Xấu hổ!” Anh ta nói.
“Em ngủ đây!” Cô nhắm mắt lại, thực sự mệt mỏi. Vòng tay của anh ta rất ấm áp, cô tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh ta, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Tăng Ly nhìn chằm chằm vào cô, lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, rồi thở dài. Cô bé ngốc nghếch này, vậy mà cũng ngủ cho được! Nhưng hiếm khi cô không từ chối anh ta như lần này.
Anh ta như thể mọc rễ bên trong cơ thể cô, dù là lực cản gì cũng không thể kéo anh ta ra khỏi cơ thể cô được.
Hết lần này đến lần khác, ngọn lửa đang rực cháy không thể nào dập tắt được.
Trên chiếc giường lớn, họ quấn lấy nhau, thở hổn hển và rên rỉ, không ai muốn dừng lại. Có lẽ, thực sự vì quá yêu nhau, và cuối cùng cũng hiểu được cảm giác hòa hợp về thể xác và tâm hồn, cả hai đều rất trân trọng và dè dặt.
Trong ngọt ngào có cả chua xót và đau đớn, giống như tình cảm giữa họ, phí hoài bao nhiêu năm, cuối cùng đã đến được với nhau!
Sau cơn mây mưa hoang dã là cái nhìn chăm chú vào nhau, ánh mắt long lanh như nước quấn lấy nhau. Cuối cùng, cả hai đều lộ ra một nụ cười thỏa mãn nhất, và Dương Dương lại một lần nữa ngủ say trong vòng tay anh ta vì quá mệt mỏi.
Không biết đã qua bao lâu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra một cái “rầm”, một cậu bé môi đỏ răng trắng xuất hiện ở cửa, rồi đột nhiên đưa hai tay lên che mắt lại, rồi hét lên: “A! Cậu không mặc quần áo! Ở truồng luôn kìa... Mắc cỡ quá... Lêu lêu lêu...”
“Ơ!” Tăng Ly bị tiếng hét của Ngữ Điền làm cho giật mình, anh ta vội chụp lấy quần áo để che mình lại. Anh ta nhớ đã đóng cửa rồi mà ta? Trời ơi, sao lại chưa đóng cửa chứ?
Bị Ngữ Điền la hét, Dương Dương cũng thức dậy. Cô vội đắp kín chăn lại, không dám ra ngoài. Cô đã bị con trai nhìn thấy rồi, hơn nữa, hơn nữa lại cùng với anh Ly.
“Ngữ Điền! Con mau ra ngoài đi ra! Chờ cậu mặc quần áo xong rồi đưa con đi chơi!” Sau một lúc ngượng ngùng thì Tăng Ly lập tức lấy lại tiếng cười khanh khách, không ngờ lần đầu tiên sau khi anh ta và Dương Dương làm hòa lại bị con trai nhìn thấy.
Ngữ Điền lấy tay xuống khỏi mắt, cười hà hà rồi nói: “Con vào báo với cậu, ba và mẹ con đến rồi, ba mẹ gọi cậu mợ xuống dưới nhà đó! Con xuống dưới trước đây!”
Ngữ Điền đóng cửa lại giúp họ. Tăng Ly nhìn đồng hồ, đã 10 giờ trưa rồi, không ngờ anh ta và Dương Dương lại ngủ một giấc lâu đến vậy.
“Tại anh hết đó! Hại em không còn mặt mũi gặp ai!” Dương Dương trốn trong chăn rồi khẽ hét lên, làm cho Tăng Ly phải cười phá lên. Tâm trạng của anh ta rất vui.
Trong phòng khách nhà họ Tăng.
Tần Trọng Hàn đưa Hà Hà và Thịnh Thịnh đến nói với Ngữ Điền, cậu bé là con của Tăng Ly và Dương Dương. Cả nhà ba người ngồi trong phòng khách. Tăng Phong Việt lần đầu tiên chính thức gặp cháu gái mình – Hà Hà, cũng lần đầu tiên gặp Thịnh Thịnh.