Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 208 :

Ngày đăng: 14:24 19/04/20


“Luyến Nhi à, chúng ta đừng nhắc đến cô ấy nữa!” Mễ Kiệt khẽ hét lên đầy giận dữ. Trong lúc lửa giận sục sôi, anh ta vội giơ tay ra kéo tay cô lại, giật mạnh một cái để kéo cô vào lòng mình. Cúi người xuống, một nụ hôn thô lỗ lập tức bịt chặt môi cô. Người phụ nữ chết tiệt này, một ngày không chọc giận anh ta, cô sẽ không ngủ ngon à?



Môi cô rất mềm mại. Mễ Kiệt không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, ngón trỏ thon dài vuốt ve bờ lưng nhỏ nhắn của Cung Luyến Nhi, ép sát cô vào lòng mình, siết chặt, dường như muốn nhét cô vào trong cơ thể anh ta, cứ mãi như vậy không bao giờ tách ra.



“Anh đã nếm trải rồi, có phải nên buông tay ra rồi không? Hy vọng đã không làm anh thất vọng!” Cung Luyến Nhi cố đè nén sự rung động trong lòng, nặn ra một nụ cười vô tư, thè lưỡi ra liếm môi đầy vẻ khiêu khích. Dưới ánh mắt tức giận của Mễ Kiệt, cô cao ngạo ngẩng đầu lên. “Nếu anh muốn được hầu ngủ thì cứ ra giá đi, em đây có tiền!”



“Luyến Nhi, em đừng như vậy!” Mễ Kiệt đau lòng khi nhìn vào vẻ mặt kiên cường của cô, và cả vẻ yếu đuối có thể bị phá vỡ bất kỳ lúc nào trên khuôn mặt kiêu ngạo đó. Anh ta lên tiếng đầy thương tiếc, một lần nữa kéo cô vào lòng mình, ôm cô thật chặt, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, cảm nhận được tình yêu mà anh ta dành cho cô. “Làm vậy sẽ tổn thương em, cũng tổn thương anh. Đừng nói những lời làm tổn thương nhau như vậy. Em biết anh đã quyết định quên đi quá khứ, hãy cho anh một cơ hội!”



Nhưng cuối cùng anh vẫn không yêu em! Cung Luyến Nhi thầm than thở trong lòng, rồi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, và tiếp tục giả vờ. Cô sợ rằng nếu mình lơi lỏng một chút thì sẽ không kìm được nước mắt. “Được rồi, em phải lên lầu nghỉ ngơi! Anh không ra giá thì thôi vậy, em đây có thể tìm người khác. Trên đời này có thiếu gì đàn ông muốn làm ấm giường cho em, đâu phải mỗi mình anh! Anh đ đi, em không thích loại đàn ông luôn tự cho mình là đúng như anh, cũng không thích những kẻ đàn ông một dạ hai lòng!”



“Luyến Nhi! Em đừng như vậy. Hôm nay có tuyết rơi, anh cố tình về sớm để cùng em ngắm tuyết. Chúng ta đến phòng kính ngắm tuyết đi! Em đừng kích động, cẩn thận cho con!” Mễ Kiệt lên tiếng đầy xúc động, bàn tay to lớn áp đầu cô vào ngực mình, để cô nghe thấy nhịp tim của anh ta, nó đang đập nhanh vì cô.



Nghẹn ngào cắn chặt môi mình, cho đến khi mùi máu tanh chảy vào giữa kẽ răng, nỗi đau buồn trong mắt cô từ từ lắng xuống, hóa thành nỗi đau thương như đã chết. “Trong tim anh, con quan trọng hơn em phải không? Anh yên tâm, em sẽ sinh con ra, anh không cần phải giả vờ tốt bụng nữa, em không cần anh giúp em dưỡng thai!”



Cung Luyến Nhi từ từ rút khỏi vòng tay của Mễ Kiệt, đứng thẳng lên và đi về phía cầu thang. Trong khoảnh khắc lướt ngang qua vai nhau đó, một giọt nước mắt rơi xuống, chua chát trong tim, rất lâu mà cũng không thể tan đi được.



Người chua xót đâu phải chỉ có mình Cung Luyến Nhi, Mễ Kiệt cũng chua xót lắm chứ!



“Luyến Nhi!” Mễ Kiệt hét lên buồn bã.



“Anh đi đi!” Cung Luyến Nhi cắn răng và nói.



Cô đi lên lầu. Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ngày càng xa, Mễ Kiệt chán nản, nhưng nghĩ lại những gì cô vừa nói, anh ta càng thấy hậm hực hơn.




“Ai cho phép anh hôn em vậy?” Khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng đỏ bừng, trong mắt vẫn đẫm lệ, đôi môi đỏ đến rung động lòng người.



Anh ta nhìn cô, nhận ra khi cô khóc vẫn rất dễ thương, đặc biệt là bộ dạng sướt mướt bây giờ lại càng rung động lòng người, vô cùng xinh đẹp.



“Ai biểu em cứ khóc suốt!” Mễ Kiệt bất giác cong môi lên, rút một tờ khăn giấy để lau nước mắt cho cô. “Được rồi, đừng khóc nữa. Em nhìn em khóc kìa, xấu xí chết đi được!”



“Ai biểu anh nhìn... Liên quan gì đến anh?” Cung Luyến Nhi nói một cách ngắt ngừng, giật lấy tờ khăn giấy rồi tự lau nước mắt.



“Khi em khóc cũng rất xinh đẹp!” Mễ Kiệt mỉm cười rạng rỡ hơn, và đôi mắt cũng sáng lên.



Cung Luyến Nhi hơi ngây người ra. Khóc mà đẹp gì?



Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, và ánh mắt của anh ta rực lửa, trông rất đáng sợ. Cung Luyến Nhi đang trong trạng thái hỗn loạn, cô ngẩng lên nhìn anh ta, và đôi mắt lấp lánh cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình thản. “Mặc kệ anh!”



Cô không dám nhìn anh ta khi anh ta đang nhìn mình như vậy, vì cô sợ. Tim cô đột nhiên nhảy thình thịch, nhịp tim đập rất nhanh.



“Tuy bộ dạng khi khóc của em rất đẹp, nhưng em đừng khóc nữa, vì em khóc thì anh sẽ đau lòng!” Anh ta mỉm cười rồi nâng cằm cô lên. “Hôm nay Trọng Hàn và Ly đã đi đăng ký rồi, ngày mai chúng ta cũng đi được không?”



“Họ đã kết hôn rồi hả?” Cung Luyến Nhi ngây ra.



Anh ta mỉm cười nhìn cô. “Hết giận rồi phải không?”