Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 210 :

Ngày đăng: 14:24 19/04/20


Vào lúc này, Tần Lăng Hàng đang xem tivi ở tầng dưới, mắt Tần Trọng Hàn quay tròn rồi nhìn về phía ba mình như muốn cầu cứu. “Ba, ba có muốn có thêm một đứa cháu trai không?”



Tần Lăng Hàng quay đầu lại. “Hai đứa nhận giấy chứng nhận rồi hả?”



“Dạ phải, mới nhận hôm nay!” Tần Trọng Hàn bồng Thịnh Thịnh xuống và đặt cậu bé ngồi lên trên ghế sofa.



“Vậy tổ chức đám cưới sớm đi!” Tần Lăng Hàng lại liếc nhìn cháu trai, đương nhiên đã hiểu ý của con trai mình. “Thịnh Thịnh à, chơi cờ với ông nội được không?”



“Không được!” Thịnh Thịnh lắc đầu.



“Tại sao vậy?”



“Con không rảnh. Từ hôm nay trở đi, con sẽ trở thành vệ sĩ riêng của mẹ, bảo vệ mẹ khỏi những kẻ dê xòm!”



“Này! Trong nhà làm gì có dê xòm nào?” Tần Lăng Hàng thực sự không nói nên lời. Đứa cháu trai thiên tài của ta ơi!



“Có mà, có một kể rất rất dê!” Thịnh Thịnh ra dấu, làm Tần Lăng Hàng không thể nhịn được cười, còn Tần Trọng Hàn thì chỉ biết im lặng và trợn tròn mắt.



“Này! Cháu ngoan à!” Không cần nói, đương nhiên Tần Lăng Hàng cũng biết cậu bé đang nói đến ai.



Khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn đang méo xẹo, không còn vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng như trước nữa, mà thay vào đó là vẻ thất bại và bất lực của một người đàn ông bình thường. Anh ta không ngờ đã tìm được con trai, nhưng cậu bé lại liên tục phá hoại chuyện tốt của mình một cách không biết mệt mỏi đến vậy.



Tần Lăng Hàng thì nôn nóng muốn bồng thêm cháu, nhà họ Tần ít người, đương nhiên ông ta cũng rất lo lắng. Nhưng nhìn thấy con trai như vậy, bị cháu trai theo sát bên, nên ông già như ông ta dành phải ra mặt giùm. “Thịnh Thịnh à, để ông đưa con đi gặp mặt một bà nội, con chịu không?”



“Là người yêu cũ của ông nội hả?” Thịnh Thịnh hỏi với giọng nghi ngờ.



“Ồ! Ông nội không phải là kẻ trăng hoa vậy đâu!” Tần Lăng Hàng cũng cảm thấy đau đầu rồi, quá thông minh thực sự không phải là chuyện tốt. “Đó là bà nội đã từng bồng con khi con còn rất rất nhỏ.”



“Nhưng tuyết đang rơi nhiều lắm, không an toàn đâu!” Thịnh Thịnh lắc đầu. “Ông nội ơi, ngay mai rồi chúng ta hẵng đi có được không?”



“Ông sợ ngày mai thì bà ấy sẽ đi mất!” Tần Lăng Hàng nói.



“Bà đi đâu? Có phải ông nội muốn cưới bà không?” Thịnh Thịnh nhướn mày lên. “Con không ngại nếu ông cưới bà đâu!”
“Anh điên rồi hả?” Tiêu Hà Hà thở hổn hển, chỉ cảm thấy nhịp tim đang như trống gõ, khẽ trách mắng sự thô lỗ của anh ta. Sao anh ta có thể làm chuyện đó ở một nơi như thế này chứ?



“Hì hì…” Hơi nóng trong miệng anh ta phả ra trên mặt cô, thổi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, kèm theo chút ngứa ngáy.



“Anh còn cười nữa, em mặc kệ anh đó!” Cô hờn dỗi và trách anh ta.



Vậy mà anh ta vẫn mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai đó có chút bức thiết, và có chút buồn phiền. “Bà xã à, chuyện này bình thường mà. Chúng ta là vợ chồng, em thoải mái chút được không?”



“Không... Em sợ lắm...” Cô cảm thấy hoảng loạn, càng cảm thấy một sự lo lắng và phấn khích đầy ngượng ngùng.



“Không còn cách nào quay lại nữa rồi!” Anh ta thì thầm trả lời cô. “Anh muốn em rồi!”



“Sao anh có thể…” Cô giãy giụa trong vòng tay anh ta, cố gắng đẩy anh ta ra.



“Em có lạnh không?” Anh ta dịu dàng hỏi cô. Dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được ngọn lửa ẩn giấu trong mắt anh ta, và nó sắp bùng cháy.



Nhiệt độ trong phòng hoa ít nhất là 25 độ. Cô lắc đầu, không dám nhìn vào mắt anh ta. Cô cảm nhận được thân nhiệt của anh ta đang tăng lên, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng hơn.



Tần Trọng Hàn thở dốc, ôm chặt lấy cô. “Bà xã thư giãn đi, cứ giao cho anh!”



“Em sợ…” Cô khẽ kêu lên, cảm thấy mình đang bị anh ta ôm rất chặt, anh ta đã dùng hết sức. Và bóng tối đã tạo ra niềm đam mê cho nhau, cô cảm thấy hơi thở của mình cũng đang run rẩy theo.



Anh ta nhẹ nhàng bồng cô lên, ép cô vào cánh cửa, vén váy cô lên và kéo quần lót của cô xuống, siết chặt vòng eo mảnh mai của cô. Còn đôi môi háo hức của anh ta chớp mắt đã in dấu lên cánh cổ mảnh mai và nữ tính của cô.



“Em sợ…” Cô vẫn nói câu đó.



Nhưng, anh ta đã cúi mặt xuống, dùng môi mình bịt cái miệng nhỏ nhắn đang càm ràm của cô lại, liên tục xoay chuyển và đổi bên, tham lam mút lấy đôi môi và cái lưỡi ngọt ngào của cô.



“Tần Trọng Hàn…” Tiêu Hà Hà không còn chút sức lực. Trong bóng tối, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, nhưng vì đã đuối sức nên cứ để mặc cho anh ta làm bất cứ điều gì anh ta muốn.



Sự nhút nhát của cô khiến đôi mắt vốn đã sâu thẳm của anh ta lại càng tối hơn nữa.