Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 213 :

Ngày đăng: 14:24 19/04/20


Mig đột nhiên trợn to mắt và nhìn vào gương mặt đẹp trai của Đỗ Cảnh, lúc này mới nhận ra mình đã ngã vào người anh ta rồi. Trong lúc hoảng hốt, cô luống cuống định đứng dậy một lần nữa, nhưng lại làm cho Đỗ Cảnh khẽ hét lên. “A! Đừng cử động!”



Người phụ nữ chết tiệt! Cô ấy đã đè lên thằng nhỏ của anh ta rồi!



Mig nghe thấy giọng của anh ta thay đổi nên liền không dám nhúc nhích gì, cúi đầu xuống và nhận ra điều gì đó, cả khuôn mặt bỗng đỏ lên giống như một quả cà chua.



Đỗ Cảnh đỡ người cô lên, cơ thể mềm mại rơi vào lòng. Còn chân của cô vẫn đang đè lên chỗ đó của anh ta. Đỗ Cảnh hơi bối rối, đây là lần đầu tiên ngã sầm vào một người phụ nữ một cách ngượng ngùng như vậy.



Mig bị anh ta dịch sang một bên, lúc này Đỗ Cảnh mới thở phào, quay mặt qua và nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Mig, ánh mắt bỗng có chút sợ sệt. Còn Mig cũng hoảng hốt cúi gầm mặt xuống, bầu không khí giữa hai người có chút ám muội.



“Ôi… Chú Đỗ đang ôm dì Mig kìa! Chú Đỗ đang ôm dì Mig kìa!” Tiếng reo hò của Ngữ Điền đã làm gián đoạn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.



“Con nói gì vậy hả?” Mig khẽ hét lên.



“Chú Đỗ phải chịu trách nhiệm đó!” Thịnh Thịnh trượt tới một cách nhẹ nhàng. “Chú Đỗ, chú không được lợi dụng dì Mig dễ dàng như vậy đâu, chú phải có trách nhiệm với dì đó!”



Khi Đỗ Cảnh đưa Mig và hai đứa trẻ đi ăn uống no say trở về thì trời đã tối, nhưng thật lạ là không thấy Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương ở đâu cả.



“Hai mẹ không có trong phòng!” Ngữ Điền đã tìm khắp phòng nhưng không thấy ai cả.



“Để chú xuống hỏi lễ tân!” Đỗ Cảnh quay sang nói với Mig. “Cô canh chừng tụi nhỏ!”



“Ừm!” Mig gật đầu mà đỏ mặt. Sau khi từ khu trượt tuyết trở về, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô.



“Dì Mig ơi, dì thích chú Đỗ có phải không?” Trong quá trình chờ đợi, Thịnh Thịnh không kìm được lòng nên phải hỏi Mig.



“Thằng nhóc, để sức mà lo cho mẹ và mợ của con đi!” Mig xoa đầu cậu. “Bây giờ vẫn chưa tìm thấy họ nữa đó.”



“Mẹ và dì chắc chắn đã những người đàn ông của họ bắt đi rồi, không cần phải lo quá đâu!”



“Sao con biết được ba con đã đến đây?”




Anh ta không dừng lại, cảm giác tự ti của anh ta lại ập đến. Một cô gái như vậy, không thích hợp với anh ta, có lẽ suốt cuộc đời này anh ta cũng không thích hợp cho hôn nhân! Anh ta tiếp tục bước về phía trước.



“Đỗ Cảnh, anh đứng lại đó!” Mig vội vã hét lên, nhưng anh ta lại càng bước nhanh hơn.



Cô không muốn mất đi cơ hội, mặc dù chủ động không nên là quyền của một cô gái, nhưng cô vẫn đã đuổi theo. Cô chạy rất nhanh, nhưng vì trên đường vẫn còn đóng tuyết chưa được quét sạch, nên cô bị trượt chân, cả người bổ nhào về phía trước. “A...”



Lần này, không có ai anh hùng cứu mỹ nhân. Mig đã ngã một cái rầm, rất đau. Tay bị bong gân, đau đến mức nước mắt tuôn xuống như mưa.



Có lẽ vì cú ngã này quá mạnh, Đỗ Cảnh bỗng đứng khựng lại rồi quay người lại, thì nhìn thấy một hình dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp dưới đất. Anh ta miễn cưỡng quay lại. Sao lúc nào cô ấy đi đường cũng bất cẩn đến vậy trời?



Tay đau quá!



Vừa định đứng dậy thì một đôi giày da đập vào mắt, ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc và thờ ơ của Đỗ Cảnh, có thể nhìn thấy một chút thương xót trong đôi mắt. Anh ta đỡ cô đứn dậy, lên tiếng hỏi với vẻ bất lực: “Bộ cô không thể cẩn thận một chút hả?”



Trong lòng cô có chút uất ức. “Ai biểu anh đi nhanh như vậy, tôi còn chưa trả lời thì anh đã bỏ đi rồi!”



“Được rồi, để tôi đưa cô về!” Nói rồi anh ta định bồng cô lên.



“A! Tôi tự đi được!” Mig đứng vững và định bước đi. “A, đau quá!”



“Đau ở đâu?” Đỗ Cảnh lo lắng.



“Đau chân!” Cô vừa bước đi thì nhận ra chân mình bị bong gân, đau quá!



Đỗ Cảnh không nói gì, chỉ bồng cô lên và đi về phía khách sạn, sau đó bồng thẳng cô vào phòng anh ta.



Mig không dám nói gì, chỉ dựa vào lòng anh ta, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên cơ thể anh ta. Đột nhiên, tự nhiên cô muốn khóc mà không rõ lí do.



“Chân có bị bong gân rồi phải không?” Anh ta khẽ hỏi rồi đặt cô ngồi lên giường, quỳ xuống trước mặt cô, sau đó cởi giày cho cô.