Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 26 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Tiêu Hà Hà chạy suốt dọc đường. “Trả điện thoại lại cho tôi, trả điện thoại lại cho tôi đi!”



Tên cướp nhanh chóng rẽ vào một con hẻm sâu.



“Đưa hết tiền ra đây!” Một tiếng hét dữ tợn vang lên, bốn tên du côn bất thình lình lao ra từ trong con hẻm nhỏ, đùa giỡn với con dao găm trong tay, ánh mắt u ám và tham lam nhìn về phía Tiêu Hà Hà vừa chạy theo đến.



“A…” Tiêu Hà Hà sợ hãi. “Các anh...”



Cô không ngờ rẽ vào trong hẻm lại có nhiều tên cướp hơn.



“Cô em, mau đưa tiền ra đây!”



“Không!” Tiêu Hà Hà quay người định bỏ chạy, nhưng lại bất cẩn bị trẹo chân. “A…”



Ngay khi cô nghĩ mình sắp ngã xuống đất thì có thứ gì đó cuộn quanh eo cô, hình như là một đôi tay... Cô kinh ngạc quay lại nhìn, ngay lập tức sững người ra. “Tổng… Tổng tài?”



“Ai đó?” Bọn cướp thấy có người đi vào con hẻm, ngay lập tức cảnh giác cao độ.



Đôi môi mỏng hoàn hảo của Tần Trọng Hàn nhếch lên, đỡ Tiêu Hà Hà đứng dậy rồi kéo cô đứng ra sau lưng mình.



“Mẹ kiếp! Thằng này đẹp trai thật!” Tên cầm đầu bọn cướp liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang ăn mặc rất bình thường, ánh mắt đực ra rồi dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai hại nước hại dân của Tần Trọng Hàn.



“Tổng tài, họ cướp điện thoại của tôi!” Tiêu Hà Hà tóm chặt tà áo vest phẳng phiu sau lưng Tần Trọng Hàn như tóm được cọng cỏ cứu mạng.



Tần Trọng Hàn trợn trừng mắt, từ khi nào mà cô gái này vẫn nhớ mình có điện thoại?



Tần Trọng Hàn quét mắt qua bốn tên cướp. “Cướp hả? Hình như còn hơi sớm thì phải?”



“Hừ! Thằng nhóc, mày quản lý được khi nào tụi tao đi cướp à? Lấy mọi thứ trên người giao ra đây, nhìn cô ta chắc không có mấy đồng, còn mày trông rất giàu có! Thằng nhóc, mày đến đúng lúc lắm! Nhanh lên!” Hừ hai tiếng hung dữ, tên cầm đầu bọn cướp lắc lắc con dao găm trong tay, nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ đe dọa.



“Đứng sang một bên!” Tần Trọng Hàn quay người lại, mở miệng nói cho Tiêu Hà Hà yên tâm.



“Được rồi! Thôi bỏ đi! Chúng ta mau đi thôi! Tổng tài, họ có dao găm đó!” Tiêu Hà Hà nghĩ thôi cứ chạy đi cho an toàn, bốn chọi một, quá nguy hiểm.
“Tôi hỏi ai vừa gọi cho em?” Anh ta lặp lại một cách kiên nhẫn.



“Anh không cần quan tâm!” Tiêu Hà Hà vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy hơi khó hiểu. Cô nghe điện thoại thì liên quan gì tới anh ta?



“Tôi muốn biết đó là ai.”



Anh ta nhìn cô trừng trừng với ánh mắt đáng sợ, ánh mắt đó làm người ta phải lảng tránh và không dám nhìn thẳng vào.



Dù cô đang đứng đối mặt với anh ta, chỉ cách anh ta năm bước, nhưng cô vẫn không cảm thấy an toàn. Như thể chỉ cần anh ta muốn, thì có thể nuốt chửng cô trong chớp mắt! Khoảng cách không phải là vấn đề gì cả.



“Cho tôi câu trả lời!”



Anh ta muốn câu trả lời gì?



Cô hoảng hốt tự hỏi.



Tim cô cũng bị anh ta hét cho co rúm lại. Anh chàng này đúng là bị bệnh mà, ngay cả chuyện riêng của cô cũng muốn quản lý. Đúng vậy! Anh ta đã cứu cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta được quyền kiểm soát cuộc sống riêng tư của cô. Anh ta chỉ là sếp của cô mà thôi!



Thấy cô không nói gì, Tần Trọng Hàn dập tắt điếu thuốc lá, cầm tay cô lên rồi đi ra ngoài, một lần nữa nhét cô vào trong xe.



“Tổng tài, tôi có thể tự về nhà được!” Cô vội vàng hét lên.



Tần Trọng Hàn cũng đã chui vào trong xe. “Bạn trai của em gọi cho em có phải không?”



Tiêu Hà Hà hơi khựng người lại, rồi nghiến răng. “Phải, bạn trai của tôi! Hỏi tôi tại sao vẫn chưa về nhà!”



Anh ta đột nhiên im lặng, không nói gì nữa.



Cô gái chết tiệt! Còn dám sống chung với nhau?



“Tổng tài, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, giúp tôi lấy lại điện thoại. Tôi có thể tự bắt xe về nhà!” Tiêu Hà Hà cố nói.