Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Tần Trọng Hàn thuận tay vòng qua cái eo thon thả của cô, rất thích cảm giác được ôm vào lòng như vầy.



“Cũng không cao lắm.” Anh ta cúi đầu kiểm tra gót giày của cô. “Mới ba bốn phân, vậy mà cao à?”



“Không được, tổng tài, tôi không biết đi giày cao gót!” Tiêu Hà Hà nghĩ mang giày mà cũng là một phần của công việc, cô thật sự cạn lời. “Tôi đổi đôi đế bằng đi!”



“Thưa cô, váy thì phải đi với giày cao gót!” Nhà tạo mẫu tiến đến và nói. “Cô mặc bộ váy này rất đẹp, rất xinh!”



Tiêu Hà Hà đỏ mặt: “Nhưng tôi thật sự không đi được!”



“Tôi đỡ em!” Khóe môi của Tần Trọng Hàn lộ ra nụ cười kỳ lạ. “Vậy tối nay em đành phải chịu thiệt dựa vào tôi rồi.”



“Lấy tay anh ra.” Tiêu Hà Hà không nhịn được phải lên tiếng cãi lại.



Trời đất ơi! Sao lại chọn một cái váy hở vai như vầy chứ? Còn hai tay anh ta lại vòng qua eo cô một cách thong dong nữa chứ!



Anh ta nhún vai, nghe lời lấy hai tay ra. “Em chắc không cần tôi đỡ chứ?”



“Tôi tự đi được!” Tiêu Hà Hà nghiến răng nói.



Cô sẽ không cho anh ta cơ hội lợi dụng cô đâu.



Trên vai chẳng có dây áo nên cứ cảm thấy lành lạnh, cô lo không biết cái váy này có bị tuột xuống không nữa, cô chẳng mặc gì bên trong cả, nếu bị tuột xuống, cô sẽ xấu hổ chết mất.



Tiêu Hà Hà vừa đi được một bước liền lảo đảo.



Tần Trọng Hàn đứng cách cô một mét. “Chắc chắn không cho tôi đỡ em?”



“Không cần!” Cô tiếp tục di chuyển. “Đi thôi!”



Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều xuất hiện cùng với bạn gái của mình làm cho cả buổi tiệc náo động, nhiều người nổi tiếng trong giới chính trị và doanh nhân của Hàn Quốc đều lũ lượt kéo đến chào hỏi, luôn tiện tạo mối quan hệ.


Tăng Ly bắt gặp sắc mặt của Tần Trọng Hàn liền đột nhiên ngây ra, cười chọc ghẹo. “Dương Dương, em bà tám quá, không thấy chị Hà Hà của em đã bị chọc đến mức khốn khổ rồi sao?”



“Tôi đi vệ sinh!” Tiêu Hà Hà đứng dậy, không muốn bị làm phiền bởi trò đùa này.



Ai ngờ lại trượt chân, suýt nữa ngã nhào.



“Cẩn thận!” Tăng Ly lập tức đỡ lấy eo cô. “Hà Hà, cẩn thận một chút!”



“Giám đốc Tăng, cám ơn anh!” Quay đầu lại nói cám ơn, bắt gặp ánh mắt của Tăng Ly, anh ta đang tươi cười rạng rỡ, còn cố tình đá lông nheo một cái. Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vầy, trong mắt Tăng Ly lóe lên một tia sáng phức tạp. Hà Hà của tối nay đẹp đến mức làm người khác nghẹt thở.



Tăng Dương Dương đã nhìn thấy chút ánh sáng thoáng qua trong mắt Tăng Ly, cô hơi lặng người, ánh mắt di chuyển, bàn tay nhỏ bé cũng không kiềm được nắm thành nắm đấm.



Anh Ly động lòng rồi sao?



“Hà Hà, mang giày cao gót đúng là làm khó cô rồi!” Tăng Ly đã nhìn thấy vẻ khó chịu của cô ngay từ đầu.



Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, Tiêu Hà Hà cảm thấy hơi lo sợ, mặt càng đỏ hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập thình thình của tim mình. “Đúng vậy, tôi không quen mang!”



Ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn đột nhiên quanh quẩn ở giữa hai người. Tay của Tăng Ly vẫn chưa rời khỏi eo của Tiêu Hà Hà. Anh ta chỉ im lặng nhìn hai người, trong ánh mắt lại ẩn chứa một sắc màu không rõ.



Trên khuôn mặt nhỏ tinh quái của Tăng Dương Dương lóe lên một tia gian xảo, liếc nhìn Tần Trọng Hàn rồi nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn thấy tay của Tăng Ly vẫn đang ôm trên eo của Tiêu Hà Hà, lập tức cười phá lên. “Ha ha ha ha… Anh hai, anh còn không buông tay ra, anh Hàn sẽ giết anh đó!”



“Ờ…” Tăng Ly bất thình lình hoàn hồn lại. “Xin lỗi!”



Ánh mắt Tăng Ly quét qua Tần Trọng Hàn đang ngồi bên cạnh với vẻ bất an. Sắc mặt của anh ta đã rất khó coi, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cười nói: “Không có gì đâu! Cám ơn anh!”



Giả vờ như không có việc gì rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn, đụng phải cái nhìn nguy hiểm của anh ta, tim Tiêu Hà Hà lại đập nhanh hơn.



“Ừm! Thư ký Tiêu, giám đốc Tăng quan tâm cô như vậy, cô nhớ phải cám ơn cậu ta cho đàng hoàng!” Miệng cười mà như không cười, tầm mắt của Tần Trọng Hàn từ từ rời khỏi mặt Tiêu Hà Hà để chuyển sang mặt Tăng Ly, giọng trầm lắng nên không thể nghe ra được ẩn ý trong đó khi ở trong đêm tĩnh lặng này.



Bật cười lớn, Tăng Ly đứng dậy, nhìn Tiêu Hà Hà với ánh mắt quan tâm. “Hàn, tôi thực sự rất quan tâm Hà Hà mà! Vừa rồi Dương Dương đã nói rồi, Hà Hà giống như người nhà chúng tôi, vậy chi bằng tôi sẽ làm người tốt đến cùng. Hà Hà, để tránh việc cô bị trượt chân lần nữa, anh đây sẽ đưa cô đến nhà vệ sinh!”