Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Tiêu Hà Hà nhìn về phía xa, hít một hơi thật sâu và sải bước qua đó.



“Tổng tài!” Tiêu Hà Hà đi đến trước mặt anh ta và chào hỏi.



Tần Trọng Hàn ngước đầu lên nhìn cô, thấy cách ăn mặc của cô, Tần Trọng Hàn hơi ngạc nhiên. Cô chẳng thèm trang điểm lấy một chút, cứ để mặt mộc mà đi ra ngoài một cách dễ dãi.



Thân hình gầy gò của Tiêu Hà Hà đã thay một bộ quần áo thoải mái, đầu tóc cũng xõa trên vai một cách tùy tiện, nhìn cô như vậy giống như cô em gái nhỏ nhà hàng xóm, đơn giản và tinh khôi.



Và cô gái như vậy chưa bao giờ là kiểu mà anh ta thích, bởi vì quá thuần khiết. Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy cô bước đến như thế, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Sự yên tĩnh này, đã lâu lắm rồi không cảm nhận được, lâu đến mức làm anh ta thất vọng về nữ giới.



“Lên xe đi!” Tần Trọng Hàn nhanh chóng thu lại cảm xúc, giúp cô mở cửa xe như một quý ông lịch lãm.



Tiêu Hà Hà nghĩ đây là lần đầu tiên tổng tài mở cửa xe, trước đây anh ta toàn nhét cô vào trong xe, ngang ngược giống như nhét hàng hóa vậy. Lần này dịu dàng quá lại cảm thấy không quen.



Tần Trọng Hàn đóng cửa xe lại, đi qua chỗ ghế chính, mở cửa và ngồi vào.



Mùi thuốc lá dễ ngửi lại ập đến, Tiêu Hà Hà sững người ra. Anh ta ngồi bên cạnh, thấy anh ta quay đầu qua nhìn cô, cô hơi căng thẳng, ánh mắt nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm đó.



Ánh mặt trời chiếu qua kính cửa sổ xe, chiếu sáng khuôn mặt cương nghị của anh ta, cũng chiếu rọi ra vẻ công tử ăn chơi, đùa giỡn với đời của anh ta. Sâu trong mắt anh ta có sương mù che phủ, mỉm cười với vẻ hài hước. “Tinh thần em không tốt, tối qua căng thẳng nên cả đêm không ngủ hả?”



“Hả?” Tiêu Hà Hà không ngờ anh ta lại hỏi cô câu hỏi như vậy. Một đêm không ngủ? Đúng là vậy, nhưng làm thế nào mà anh ta biết?



Bối rối khi bị bắt tại trận, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ ửng.



Có điều, khi Tiêu Hà Hà vẫn còn đang ngượng ngùng, Tần Trọng Hàn lại đột nhiên có hứng thú. “Có phải vì sẽ cùng tôi đi ăn nên vui mừng quá không?”



“Ờ…” Câu nói đùa của anh ta khiến cô ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào.




Cố nhịn đi! Tiêu Hà Hà nóng mặt, cúi mắt xuống nhìn sàn nhà, cố gắng tưởng tượng người đàn ông ở bên cạnh giống như một con rối, chỉ là một con rối!



Chờ sau khi thay gạc xong, cô nhất định phải chạy ra ngoài thật nhanh.



“Em đi lúc nào cũng thích cúi đầu như vậy hả?” Hơi liếc mắt qua, nhìn vào Tiêu Hà Hà đang cúi đầu nhìn xuống mũi giày, Tần Trọng Hàn khẽ hỏi. Có vẻ như cô gái này rất không muốn anh ta ôm cô.



“Tôi… đâu có! Đầu của tôi...” Nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ lại đụng cái bốp vào cằm của Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà khẽ rên rên đau đớn. Sao cằm của anh ta lại cứng quá vậy? Trơi ơi! Đau chết đi được!



“Đau lắm hả?” Bàn tay to lớn của Tần Trọng Hàn xoa lên chỗ bị đụng trên đỉnh đầu của Tiêu Hà Hà, trong giọng nói buồn buồn kèm theo chút trêu chọc. Xem cô ấy sợ kìa! Thật thú vị.



“Ờ… Anh không sao chứ?” Tiêu Hà Hà cảm nhận được độ nóng của bàn tay to lớn trên đầu mình, cau mày lại với vẻ khó chịu, rồi lập tức kéo tay của Tần Trọng Hàn xuống, từ chối động tác thân mật của anh ta. “Tổng tài, cứ để tôi tự đi được rồi!”



Anh ta cứ vậy, cô không thể đi đứng đàng hoàng được!



“Hay vầy đi.” Bàn tay to lớn tiện thể nắm chặt tay của Tiêu Hà Hà, năm ngón tay đan vào nhau, ngay lập tức cảm nhận được cơ thể của Tiêu Hà Hà đang căng cứng một cách rõ ràng. Trong mắt Tần Trọng Hàn rộ lên một tia cười, cảm giác nắm tay thì ra cũng thoải mái như vậy.



Cuối cùng đã thay băng gạc xong, vết thương lành khá ổn, không bị nhiễm trùng.



Tần Trọng Hàn lại nắm lấy tay cô định bước đi, bỗng ở phía hành lang dài, một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng đang đi về phía bên này. Tiêu Hà Hà nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đó liền hơi cau mày lại. Bà bác sĩ đó quen quá! Đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?



Tiêu Hà Hà nhất thời không thể nhớ ra bà bác sĩ đó là ai, có lẽ là nhận nhầm, cô nghĩ. Vội lắc đầu, có lẽ không ngủ ngon giấc, ngay cả đầu óc cũng bãi công theo.



“Cậu Tần?” Ai ngờ trong khoảnh khắc bà bác sĩ nữ đó đi ngang qua họ thì đột nhiên hét lên một tiếng, có vẻ như rất ngạc nhiên, không dám tin sẽ gặp Tần Trọng Hàn ở đây.



Hiển nhiên, Tần Trọng Hàn cũng rất bất ngờ. “Bác sĩ Lý, là cô hả?”