Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 41 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Lúc này, Tần Trọng Hàn cũng đúng lúc nhìn thấy xe của Tăng Ly, nhất thời có chút bối rối, đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn về phía Tiêu Hà Hà. “Em có hẹn với cậu ấy?”



“Ờ… Không... phải!”



“Là “phải” hay là “không phải”?” Anh ta nhướn mày.



Xe của Tăng Ly đã rẽ vào con hẻm. Rất rõ ràng, con hẻm hơi hẹp, đã có một chiếc Bugatti đang đậu, bây giờ lại thêm một chiếc Pagani, thấy rất khó chịu.



“Tổng tài, không ngờ anh cũng đến rồi hả?” Tăng Ly đã ra khỏi xe, không đi qua mà chỉ đứng cạnh xe mình, nhìn họ từ xa.



“Không làm phiền hai người hẹn hò nữa!” Đôi mắt sâu thẳm của Tần Trọng Hàn hơi nhướn lên, kèm theo một chút mỉa mai.



Tiêu Hà Hà nghe thấy anh ta nói như vậy, tong lòng rất khó chịu. Ý anh ta là sao? Cô hẹn hò với Tăng Ly khi nào?



“Hàn, anh đi đâu vậy? Tôi chở Hà Hà đến bệnh viện cắt chỉ mà, anh có đi chung không?” Tăng Ly thấy Tần Trọng Hàn định bỏ đi.



“Tôi rất bận!” Tần Trọng Hàn trầm giọng nói, rồi chui vào trong xe.



Chiếc Bugatti nhanh chóng nổ máy và chạy ra ngoài.



Tiêu Hà Hà nhìn theo chiếc xe đã biến mất nhanh chóng ở đầu con hẻm, trong lòng hình như cũng bị cơn gió mà chiếc xe tạo ra quét qua làm cho tan tác.



Tăng Ly cũng quay đầu lại nhìn, trong mắt lướt qua một tia sáng, rồi lắc đầu. “Hà Hà, đi thôi!”



Tiêu Hà Hà gật đầu rồi tiến đến. “Giám đốc Tăng, thực sự làm phiền anh quá!”



“Hà Hà, cô có thể đừng gọi tôi là giám đốc Tăng không?”



“Nếu không gọi là gì?” Cô rất ngạc nhiên.



“Anh Tăng hay anh Ly đều được!” Tăng Ly cười và nói. “Tóm lại đều dễ nghe hơn tên chức danh!”



Tiêu Hà Hà hơi bối rối, cô không qua lại nhiều với đàn ông, nhưng thấy Tăng Ly tử tế như vậy liền gật đầu. “Vậy được, tôi sẽ gọi anh là anh Tăng vậy!”



“Vậy là đúng rồi! Chúng ta mau đi thôi!” Tăng Ly nổ máy xe, hai người không ai đề cập đến chuyện tại sao Tần Trọng Hàn lại đến đây.



Sau khi đến bệnh viện cắt chỉ, Tiêu Hà Hà định về nhà, nhưng Tăng Ly lại nói: “Đi ăn trước đã, ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà!”




Tăng Ly cố nhịn cười. “Được rồi! Hai phần bít tết chín hẳn, hai phần xà lách xoài.”



Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, Tiêu Hà Hà nhìn thấy mặt của Cao Tư Kỳ như méo xẹo, còn miệng của Tần Trọng Hàn hơi nhếch lên, cô không biết mình đã nói gì mà khiến họ có biểu cảm như vậy.



Mùi nước hoa trên người Cao Tư Kỳ quá nồng, từ nãy đến giờ mà Tiêu Hà Hà vẫn không thể thích ứng được, chỉ cảm thấy cổ họng gắt rất khó chịu.



Ánh mắt của Tần Trọng Hàn vẫn lướt qua mặt cô như vô tình lại cố ý, khiến cô cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.



“Tôi vào phòng vệ sinh một lát!” Cô đứng dậy, gật đầu rồi bước đi.



Tần Trọng Hàn cũng đứng dậy. “Tôi đi hút điếu thuốc!”



Cao Tư Kỳ ngớ ra: “Hàn à...”



Tần Trọng Hàn sải bước thật nhanh, đi về hướng mà Tiêu Hà Hà vừa đi.



Cao Tư Kỳ quay đầu lại nhìn Tăng Ly với vẻ không hiểu, còn Tăng Ly chỉ nhướn mày, nở một nụ cười ma mãnh. “Cô Cao, lâu quá không gặp, cô lại đẹp ra rồi!”



Tiêu Hà Hà đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, đột nhiên cảm thấy bất lực. Trong lòng cô rốt cuộc nghĩ gì, bản thân cô cũng không biết.



Đúng là anh ta chỉ chơi đùa với cô, cô vừa từ chối thì anh ta liền tìm đến một cô gái khác. Không! Anh ta chưa bao giờ cắt đứt với Cao Tư Kỳ, còn dấu vết trên cổ của Cao Tư Kỳ chắc là dấu vết nụ hôn mà anh ta để lại!



Thôi mặc kệ đi! Cô suy nghĩ làm gì? Liên quan gì đến cô?



Tiêu Hà Hà đứng trước gương, vỗ vào khuôn mặt nóng ran của mình, giấu đi những suy nghĩ không nên có, rồi bước ra ngoài.



Nhưng, ở cửa phòng vệ sinh, một thân hình cao lớn đang cản đường cô. Theo bản năng, Tiêu Hà Hà né sang một bên.



Người đó lại ôm chặt eo cô lại.



“A…” Cô ngẩng đầu lên thật nhanh, nhận ra là Tần Trọng Hàn. “Tổng… Tổng tài!”



Tần Trọng Hàn liếc nhìn cô, mặt nở nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng như một con quỷ khát máu: “Tiêu Hà Hà... Em có bản lĩnh quá ha?”



Tiêu Hà Hà không biết anh ta có ý gì, nhìn vào khuôn mặt đang gần ngay trước mắt, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nhưng quyến rũ, khóe môi hơi nhếch lên như thể muốn cười mà không cười. Đôi mắt của anh ta sâu thẳm và đen như mực, nhưng lại không có chút ánh sáng nào, giống như một ngôi sao đang rơi xuống và tan biến đi, có chút thâm sâu khó dò.