Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 46 :
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
“Vậy phải làm sao đây?” Tiêu Hà Hà tay cầm điện thoại mà hơi run rẩy.
Ngô Tân Tuyên cau mày, liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang cắn chặt môi, bỗng trong mắt lóe lên một tia sáng. “Hà Hà, hay là cô thế chỗ đi!”
“Cái gì?” Tiêu Hà Hà kinh ngạc. “Em… Em làm sao được? Em cao có 163 cm thôi, không đủ chiều cao!”
“Hà Hà! Phong cách của cô rất hợp với bộ trang phục này của tôi, tôi sẽ kêu người đem size nhỏ đến, cô đừng lo, chúng ta là lễ hội mùa đông, không giống những buổi trình diễn thời trang trước đây, vậy nên không cần lo lắng như vậy.”
“Chị Ngô!” Tiêu Hà Hà sắp khóc. “Em không biết đi catwalk đâu! Em hoàn toàn không có kinh nghiệm mà!”
“Đừng nói nữa, không kịp rồi, cứ làm như vậy đi. Vẫn còn một tiếng nữa, cô nắm rõ cả quá trình diễn tập, không ai nắm rõ bằng cô, dù tìm được người khác, chúng ta cũng khó hợp tác ăn ý, hiểu không?” Ngô Tân Tuyên nghiêm túc nói. “Tôi dạy cô những điểm chính, cô đi theo tôi!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa, Hà Hà. Công việc lần này là do cô và tôi phụ trách, lỡ làm hỏng thì chúng ta không đền nổi đâu, hiểu không?” Ngô Tân Tuyên nghiêm túc nói: “Tin tôi đi, nếu tôi trẻ lại mười tuổi, tôi sẽ không cho cô cứu cánh đâu! Tôi cũng từng cứu cánh một lần rồi, không cần căng thẳng quá!”
Ngô Tân Tuyên đẩy Tiêu Hà Hà vào phòng thay đồ một cách ngang ngược, sau đó gọi nhà tạo mẫu thay hình đổi dạng cho cô, làm spa toàn thân, trang điểm, tạo một kiểu tóc xõa tung cho cô, thậm chí móng tay cũng được cắt dũa sơn vẽ, lấp lánh ánh sáng.
Tiêu Hà Hà một lần nữa bị đẩy đến trước đầu sóng ngọn gió.
7 giờ 30 phút tối, các phóng viên và khán giả lũ lượt kéo đến.
7 giờ 45 phút, những người phụ trách ở các cấp của công ty cùng các đại lý bán lẻ lớn cũng tiến vào hội trường.
7 giờ 50 phút, cuối cùng Tần Trọng Hàn và Tăng Ly cũng đến.
Hai tên yêu nghiệt vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hút ánh đèn flash của phóng viên, bầu không khí như ngưng đọng lại, đám đông vốn dĩ đang ồn ào đột nhiên im ắng, không một ai mở miệng.
Mọi người nín thở, vì không biết dùng tính từ nào để miêu tả hai người đàn ông xuất hiện trước mắt họ. Khuôn mặt của Tần Trọng Hàn đẹp trai và lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào, đẹp trai như Satan. Đôi mắt nhỏ và dài vô tình lướt qua một điểm nào đó, dưới bầu trời đêm tối, đôi mắt sâu thẳm chất chứa vẻ kỳ lạ sâu xa khó đoán. Sự xuất hiện của người đàn ông tạo ra thần thoại thế giới này, bỗng chốc khiến người khác phải nín thở rồi thì thầm to nhỏ với nhau.
Sự có mặt của Tần Trọng Hàn quả nhiên đã gây ra náo động, chưa kể đến những vệ sĩ đi theo sát phía sau anh ta, cũng đủ khiến người khác nhìn qua là nhớ rồi.
Một tiếng trình diễn đã kết thúc, rất thành công!
Phóng viên nhao nhao ra phía sau sân khấu để nghe ngóng tình tình của Tiêu Hà Hà, nhưng không phỏng vấn được cô, vì không biết từ lúc nào, phía sau sân khấu bỗng có mặt hơn chục vệ sĩ.
“Hà Hà, rất thành công!” Ngô Tân Tuyên gật đầu an ủi cô.
Tiêu Hà Hà đã thay quần áo. “Chị Ngô, may mà không xảy ra sai sót gì, em đi làm nốt mấy việc còn lại đây!”
Cô nhớ ra vẫn còn rất nhiều việc tồn đọng cần phải làm, vốn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi. Đương nhiên, cô cũng không để tâm lắm về việc phải đi catwalk ngoài ý muốn lần này, vừa xuống khỏi sân khấu, kết thúc nhiệm vụ, liền lập tức thay đồng phục của mình.
“Hà Hà, tổng tài tìm chị đó!” Hướng Tịnh tìm cô khắp nơi sau sân khấu, cuối cùng đã tìm được Tiêu Hà Hà đang bàn giao công việc ở chỗ sân khấu.
Tiêu Hà Hà bỗng khựng lại, trong lòng thấp thỏm bất an.
Cô không biết phải làm sao để đối mặt với Tần Trọng Hàn, một nỗi sợ dấy lên.
“Hà Hà, nhanh lên, tổng tài đang đợi chị đó!” Hướng Tịnh giục cô.
“Chị biết rồi!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Anh ta đang ở đâu?”
“Trong xe!”
“Ờ!” Tiêu Hà Hà bắt buộc phải đi ra ngoài, leo lên chiếc RV của Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn ngồi ở hàng ghế sau của chiếc RV, Tiêu Hà Hà vừa lên xe, anh ta liền ra lệnh cho tài xế chạy đi.
“Tổng tài, công việc của tôi vẫn chưa làm xong!” Tiêu Hà Hà bình tĩnh mở miệng. Càng căng thẳng, cô càng bình tĩnh.
Ánh mắt của anh ta lướt qua mặt cô, vẻ mặt không đáng chú ý đó. Tiêu Hà Hà ngẩn ra: “Tổng tài, công việc của tôi vẫn chưa làm xong!”
Cô lại nói một lần nữa.