Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 51 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Cơ thể nhỏ bé của Ngữ Điền hơi run lên, răng đang cắn chặt trên môi, không dám nhìn Tần Trọng Hàn, chỉ bước đến, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rơi ra, không hiểu tại sao ba lại nổi giận, có phải sau này sẽ không được gặp lại dì nữa không?
Tần Trọng Hàn nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang đi về phía phòng trẻ em, trong lòng có chút không đành, nhưng vẫn không đuổi theo, chỉ dặn dò dì Trương. “Dì Trương, dì đi xem cậu chủ nhỏ thế nào!”
“Dạ!”
Vốn muốn ở lại nhà ngủ qua đêm, nhưng không ngờ lại càng khó chịu hơn, nên anh ta quay người bước ra ngoài. Hôm nay là thứ ba rồi, Tiêu Hà Hà không quên lời chú tài xế nói, tối nay anh cáo muốn gặp cô.
Tiêu Hà Hà chờ đợi mà thấp thỏm không yên, tối nay cô không đón Thịnh Thịnh về, nhưng chú tài xế đó cũng không gọi điện đến, làm trong lòng cô càng thấp thỏm.
Cho đến gần sáng, Tiêu Hà Hà vừa ngủ thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi. “Thưa cô, cậu chủ kêu cô đến biệt thự ngay lập tức, tôi sẽ đón cô ở dưới nhà!”
Khi đến biệt thự, trong nhà đầy khói, Tần Trọng Hàn vẫn đeo cái mặt nạ đó và ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Nhìn thấy Tiêu Hà Hà bước vào, cơ thể của anh ta căng cứng rõ rệt, ngay cả những ngón tay đang giữ điếu thuốc cũng siết chặt hơn.
Vừa vào cửa liền cảm thấy có gì đó sai sai, trong ngôi nhà này có một sức kéo u ám, một sức mạnh như muốn nuốt chửng cô. Tiêu Hà Hà đứng ở cửa rồi đóng lại, một cơn ớn lạnh xộc ra từ lòng bàn chân. “Khi nào tôi mới được gặp con trai của tôi?”
“Tiêu Hà Hà, cô từng có bao nhiêu người đàn ông?” Nhìn vào bóng dáng trước mặt, cơn giận của Tần Trọng Hàn chớp mắt ập đến một lần nữa. Anh ta đứng dậy, thân hình cao lớn với cảm giác đè nén đi đến trước mặt cô, bàn tay to giơ ra ngoài. Theo bản năng, Tiêu Hà Hà muốn né tránh, nhưng anh ta đã kéo cô lại, đẩy một cái thật mạnh làm cô ngã lên trên ghế sofa.
“Sao hả? Hạng phụ nữ như cô mà vẫn muốn tỏ vẻ trong trắng à?” Tần Trọng Hàn nhếch đôi môi mỏng lên một cách lạnh lùng, đôi mắt đen sau cái mặt nạ chớp lên một tia u ám khát máu, khóe miệng mỉm cười đầy chế giễu, tiến từng bước đến chỗ Tiêu Hà Hà vừa ngồi dậy trên ghế sofa. Ánh mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt hơi run rẩy của cô, trong ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Hà Hà bị câu nói và hành vi của anh ta làm cho sợ đến tái mét mặt mày, dường như toàn bộ máu trong cơ thể đang mất đi, cảm giác đau lòng cũng theo đó mà trở nên mãnh liệt hơn.
“Nếu ai cũng có thể làm chồng cô được, vậy tôi còn khách sáo gì nữa?” Tần Trọng Hàn nhìn khắp người Tiêu Hà Hà, đôi môi mỏng lạnh lùng mở ra.
Đèn một lần nữa tắt đột ngột.
Tần Trọng Hàn ném cái điều khiển trong tay sang một bên, anh ta rất rất tức giận, hận cô vì đã sinh thêm một đứa con, hận cô vậy mà còn muốn gặp Ngữ Điền, hận cô vẫn luôn giả vờ rất trong trắng, cũng hận bản thân mình đã nghiện cô.
“A! Anh muốn làm gì?” Tiêu Hà Hà hét lên.
Tiêu Hà Hà không nói tiếp được nữa, cô ôm chặt ngực mình, vì cô cảm thấy tim mình rất rất đau, dường như sắp không thở nổi.
Lại qua một ngày.
Ở căn hộ Minh Hạo.
Tần Trọng Hàn không bật đèn, căn phòng được bao quanh bởi khói thuốc lá, điếu thuốc trong tay anh ta vẫn đang cháy từ từ. Anh ta ngồi trên ghế sofa, hiển nhiên là đã giữ tư thế này từ rất lâu rồi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Không muốn nghe máy, nhưng đầu bên kia dường như rất kiên trì, cứ gọi tới mãi, cuối cùng anh ta phải nghe máy.
“Tổng tài, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại rồi. Không hay rồi!” Ở đầu bên kia vang lên giọng của quản lý phòng trực ban của công ty, một người đàn ông, trong giọng nói tuy chói tai nhưng lại có vẻ kinh hoàng không dám tin. Anh ta nói rất gấp gáp: “Tổng tài, hệ thống máy tính của công ty đã bị hacker tấn công rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói!” Dò hỏi với giọng điềm tĩnh, Tần Trọng Hàn lần đầu tiên nhận được một cuộc gọi như vậy.
“Tổng tài, hacker đã xâm nhập vào, mạng lưới đã rơi vào tình trạng tê liệt!”
“Tôi sẽ đến ngay!” Tần Trọng Hàn gác máy.
Sau đó, lại một cuộc điện thoại khác reo lên, là Lý Hợp – kỹ thuật viên phòng máy tính gọi đến. “Tổng tài, lần này chúng ta gặp cao thủ rồi!”
Từ trước đến nay, Lý Hợp luôn tự cho mình hơn người, chưa bao giờ nói như vậy. Anh ta luôn rất tự tin về tường lửa của mình, vậy mà lần này lại ngưỡng mộ hacker, nên Tần Trọng Hàn cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.
Anh ta điềm tĩnh nói: “Lý Hợp, tôi sẽ đến công ty ngay!”
Khi Tần Trọng Hàn đến công ty thì nhìn thấy hai tay Lý Hợp gõ trên bàn phím nhanh như bay, thu lại nụ cười, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc và nặng nề. Cùng với các ngón tay gõ liên tục, cuối cùng rầm một tiếng, hai tay vừa mới gõ như bay đó đã không còn chút sức lực mà ôm lấy khuôn mặt mình. “Trời ơi, thật sự sắp điên luôn rồi!”