Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 58 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Buông ra! Tôi muốn đi tìm con trai tôi!” Tiêu Hà Hà đẩy anh ta ra, rồi điên cuồng lao về phía trước.



Trong mưa to gió lớn, bóng dáng cô vẫn gầy gò như vậy, nhưng dường như chứa đựng sức mạnh vô cùng tận. Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, như bị kim đâm. Bao nhiêu năm qua, chắc là cô sống vất vả lắm.



Anh ta đột nhiên muốn nói với cô về chuyện của Ngữ Điền, nhưng ngay lúc này, anh ta lại chùn chân. Bởi vì anh ta sợ, sợ cô sẽ căm hận mình!



“Thịnh Thịnh...” Tiêu Hà Hà hét lên như mất hết kiểm soát, ánh mắt bất lực khiến người ta thấy chua xót.



Năm năm rồi, cô và Thịnh Thịnh đã dựa vào nhau mà sống năm năm, bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu hài lòng, bao nhiêu bất ngờ, từ lâu đã hòa vào trong xương máu.



Không phải con ruột thì đã sao? Cô yêu thương cậu bé mà! Cậu bé là con trai của cô mà! Trên đời này, họ không có chung huyết thống, nhưng từ lâu đã hòa vào xương máu, từ lâu đã là trở thành khúc ruột của nhau. “Thịnh Thịnh! Đừng trốn mẹ nữa được không con? Mẹ sai rồi, mẹ sẽ không nói đùa nữa!”



Những giọt lệ trong mắt Tiêu Hà Hà đang xoay tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn đó bỗng lướt qua trước mặt. Trong hàng người qua lại vội vã trên đường, có một bóng dáng nhỏ bé bị người ta dắt đi. Trong mông lung, Tiêu Hà Hà hoảng sợ kêu lên: “Thịnh Thịnh...”



Khi Tần Trọng Hàn đuổi theo đến, cô đã chạy ra giữa đường. Cô chạy quá nhanh, anh ta không ngờ cô lại bất chấp cả dòng xe cộ.



Tim của Tần Trọng Hàn giật bắn lên. “Tiêu Hà Hà!”



Còn chiếc xe đang chạy đến như tên bắn đó dường như không thể thắng lại kịp, trời tối, mưa lớn, đường trơn trượt. Anh ta lao ra và ôm chặt cô, lăn người một vòng, tránh xa chiếc xe. Tiếng thắng xe đinh tai nhức óc vang lên.



“Bộ muốn chết hả?” Người tài xế thò đầu ra rồi hét lên, suýt nữa đã tông phải. “Hai kẻ điên! Muốn chết thì đi mà nhảy lầu!”



Đôi mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn liếc sang, người lái xe đó ngay lập tức im miệng lại.



Bên tai là tiếng thắng xe ken két, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn mặc kệ, lồm cồm bò dậy, mặc kệ cả người đã ướt đẫm. “Thịnh Thịnh, Thịnh Thịnh!”



Cô đuổi kịp đứa bé phía trước giống như một người điên. “Thịnh Thịnh!”


Năm được một tuổi rưỡi, cậu đã có thể diễn đạt ý muốn của mình một cách chính xác, thậm chí còn nhìn hiểu được vẻ mặt của mẹ, biết lúc mẹ mệt mỏi thì phải nghe lời, không được khóc la. Thấy những đứa trẻ khác có đồ chơi, cậu chỉ đứng nhìn, không nói gì, sau đó nắm tay mẹ kéo đi, nói “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi!”



Cậu sẽ lấy khăn lau mồ hồi giúp mẹ khi mẹ mệt mỏi đến ướt đẫm mồ hôi. Cậu còn biết túc trực ở bên cạnh mẹ những khi mẹ bị bệnh, sẽ giúp mẹ canh chừng cây kim một cách ngoan ngoãn, rồi gọi y tá vào thay kim. Lúc đó cậu mới chưa được hai tuổi, vậy mà đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện đến vậy đó!



Khi mẹ đi làm thêm thì để cậu trong xe tập đi ở nhà, cậu có thể ở nhà hàng giờ cho đến khi mẹ về, cậu không khóc, dù đói cũng không khóc!



Cậu ngoan ngoãn đến mức đó, làm sao mẹ lại bỏ cậu được? Dù cả đời này cô không thể tìm thấy con ruột của mình, nhưng chỉ cần có Thịnh Thịnh, cô sẽ có hy vọng và động lực để sống tiếp! Không dám tưởng tượng nếu Thịnh Thịnh không còn ở bên cạnh cô nữa, không biết liệu cô có còn sống nổi hay không!



“Cục cưng ngoan, con ngủ đi, mẹ và chú chỉ nói đùa thôi. Con là con của mẹ, con thấy hai mẹ con mình rất giống nhau mà, có phải không?” Tiêu Hà Hà muốn nói đùa để che giấu sơ suất của mình, nhưng sự thực này lại đã cắm sâu vào tim Thịnh Thịnh giống như một hạt giống.



“Mẹ ơi, Thịnh Thịnh là con của mẹ!” Bàn tay nhỏ bé của Thịnh Thịnh ôm chặt cổ của Tiêu Hà Hà, dựa dẫm vào cô, thỉnh thoảng cơ thể lại run lên vì cơn khóc nức nở vừa rồi. “Sau này Thịnh Thịnh chỉ có mẹ thôi, không cần ba nữa, cũng không cần người mẹ khác, chỉ cần một mình mẹ thôi!”



Trong lòng Tiêu Hà Hà chua xót, vô cùng khó chịu. “Con ngoan!”



Cô chỉ có thể ôm lấy con trai, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu!



Cuối cùng Thịnh Thịnh cũng ngủ thiếp đi!



Tiêu Hà Hà đắp chăn cho cậu bé, rồi sau đó mới đi ra ngoài. Mới đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đứng ở cửa, nửa người dưới choàng khăn tắm, để lộ ngực trần đập vào mắt. Tim cô đập hơi mạnh, khoảng cách ở quá gần làm không khí xung quanh đột nhiên trở nên kiềm nén.



“Tôi xin lỗi!” Anh ta lúng túng xin lỗi. “Hà Hà, tôi không biết sẽ như vậy!”



“Tổng tài Tần, sau này chúng ta có gặp nhau thì hãy xem như không quen, có được không?” Cô không muốn dính líu gì với anh ta nữa, cô không muốn gặp xui xẻo thêm nữa.



“Tại sao vậy?” Trong mắt anh ta lóe lên một chút hoảng loạn, mái tóc đen trên khuôn mặt đẹp trai dính trước trán, vẫn còn ướt sũng. Mặt anh ta tái mét, đôi môi cũng nhợt nhạt, hơi thở cũng trở nên gấp rút, có vẻ như là bị nghẹt mũi.



Còn trên cổ anh ta hình như bị trầy, có vết máu mờ mờ, giống như bị móng tay cào rách vậy! Hình như cô đã làm anh ta bị thương. Trong lúc rối loạn, cô đã đánh anh ta, còn anh ta thì không hề chống lại, để mặc cô cấu xé!