Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 66 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Vậy sao?” Mễ Kiệt cười và nói. “Vậy còn cậu? Cậu đối với trợ lý của tôi, Tiêu Hà Hà, lại là như thế nào?”



Tăng Ly quay phắt đầu lại, liếc nhìn Mễ Kiệt. “Mễ Kiệt, anh biết không, quen anh càng lâu, tôi nhận ra anh ngày càng có tác phong bà tám, muốn tôi tặng cho anh biệt danh ba chữ không?”



“Gì cơ?” Mễ Kiệt nhướng mày.



Tăng Ly cười nhạt, đôi môi mỏng thốt ra ba từ. “Bà tám thối!”



“Ờ!” Mễ Kiệt cười ha hả. “Tôi học theo cậu thôi mà, cậu cũng bà tám lắm!”



Tinh thần của Tiêu Hà Hà đang lơ lửng, cô lắc đầu thật mạnh rồi âm thầm đi ra ngoài.



Những buổi tiệc tùng như vậy không hợp với cô, sẽ không bao giờ hợp.



Một mình đứng chờ trong góc, chỉ mong buổi tiệc này sớm kết thúc. Không biết Thịnh Thịnh ở nhà một mình sao rồi nữa? Còn Ngữ Điền đâu? Sao Ngữ Điền không xuất hiện? Đây không phải nhà của họ à?



“Hà Hà!” Đột nhiên, một giọng nữ vang lên, Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên và nhìn về hướng đó.



Nhìn kỹ lại, người phụ nữ đó và Tiêu Hà Hà có nhiều điểm giống nhau. Đó là người phụ nữ đã gặp ở nghĩa trang, cũng chính là mẹ ruột của Tiêu Hà Hà - Mai Tây Vịnh.



“Con làm việc ở đây hả?” Mai Tây Vịnh hỏi với vẻ quan tâm.



Tiêu Hà Hà nhìn lên, rất thờ ơ, nhìn vào bà ta như đang nhìn một người xa lạ. “Bà Mai, chuyện này hình như không phải là việc của bà thì phải?”



“Hà Hà, mẹ con chúng ta có cần phải lạnh nhạt như vậy không?” Mai Tây Vịnh hỏi với vẻ kiên nhẫn.



Tiêu Hà Hà nhíu chặt đôi lông mày mảnh mai, vẻ mặt rất bình thường, ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà ta, một người phụ nữ ngoài bốn mươi, bộ dàng vẫn còn thướt tha, không thể không cảm thán, dấu vết thời gian để lại trên mặt bà ta thực sự quá ít ỏi! “Làm ơn đừng cản trở công việc của tôi!”



“Hà Hà!” Giọng của Mai Tây Vịnh hơi lớn hơn một chút.


Cô hơi nhíu mày lại, nhìn vào người đàn ông trên mặt không hề có chút biểu cảm nào nên không biết anh ta đang nghĩ gì. Trái tim anh ta, khó nhìn thấu đến vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?



“Tần Trọng Hàn, rốt cuộc anh muốn sao? Rốt cuộc anh muốn gì hả?” Cô lại hét lên lần nữa. “Tại sao anh cứ bắt nạt tôi như vậy? Tôi không phải là tuýp phụ nữ như anh nghĩ, không phải là phòng nhì của anh, tại sao anh cứ quấy rối tôi? Tôi ghét anh, tôi ghét anh!”



Tần Trọng Hàn nghe thấy những lời của cô, nhìn khuôn mặt đầy vẻ căm ghét của cô, đột nhiên có cảm giác rùng mình, trong lòng giống như bị ai đó cấu xé, anh ta chỉ cảm thấy rất đau. “Làm người phụ nữ của tôi đi!”



Vẫn là câu đó!



Cô lại cười chế nhạo, trong miệng đầy vẻ tự ti. “Tần Trọng Hàn, anh nói gì? Làm người phụ nữ của anh?”



Đây là lần đầu tiên cô thực sự đối mặt với vấn đề này. Có thứ gì đó, bất thình lình va đập vào trái tim cô.



“Phải!” Anh ta khẳng định.



“Vậy anh chịu một người phụ nữ mà tuần trước đã cùng với người đàn ông khác không? Anh có chịu không? Anh chịu một người phụ nữ đã có thêm đứa con khác không? Ý tôi là ngoài Thịnh Thịnh ra, tôi còn có một đứa con khác nữa! Anh còn chịu không? Tuần trước, tôi còn ngủ chung với ba của con tôi, anh còn chịu không?” Cô không thể kiểm soát được cảm xúc, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng, đau đớn và tuyệt vọng. “Tần Trọng Hàn, tôi cho anh biết, tôi thậm chí không bằng một con điếm, tôi còn không có tự trọng bằng gái quán bar! Tôi chưa từng đụng đến bất kỳ người đàn ông nào, tôi chỉ muốn sống bình yên. Xin anh, cầu xin anh, đừng đụng đến tôi nữa được không? Anh cho tôi biết đi, rốt cuộc phải làm gì thì anh mới chịu buông tha cho tôi?”



Tại sao anh ta cứ như vậy? Cô thật sự không đủ khả năng đụng đến anh ta! Cô chỉ muốn được yên ổn mà sống một cuộc sống bình thường. Cô ước gì mình chưa từng quen biết anh ta!



Tần Trọng Hàn bỗng nheo mắt lại, ngỡ ngàng lùi về sau một bước. Vẻ mặt cô lúc này khiến anh cảm thấy rất có lỗi với cô. Sự tự ti của cô, sự xem thường bản thân mình, làm cho cảm giác tội lỗi của anh ta lộ ra trên khuôn mặt đẹp trai. Anh ta không ngờ bóng râm trong lòng cô lại nặng nề đến vậy, nặng nề đến mức làm anh ta thấy sợ, sợ bộ dạng đau khổ của cô sau khi biết sự thật! Anh ta phải nói với cô thế nào đây?



Anh ta đột nhiên kéo cô lại gần, hai tay giữ chặt mặt cô, nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mặt mình. “Hà Hà, xin lỗi!”



Cô ngây người ra, trên khuôn mặt bi thương đang đẫm lệ, nhìn vào đôi mắt dường như cũng đang đau khổ của anh ta. “Tôi không cần lời xin lỗi của anh, xin anh đừng đụng đến tôi nữa có được không? Tôi rất mệt, rất mệt, thật sự rất mệt mỏi!”



Không biết là vì anh ta hay vì Mai Tây Vịnh, hay là vì đứa con, tự nhiên cô cảm thấy lúc này dù mình muốn chết cũng không chết được, muốn khóc nhưng không thể tìm thấy một góc để khóc.



“Tôi xin lỗi!” Ngoài việc nói xin lỗi ra, dường như anh ta không biết phải nói gì khác!



“Đừng sỉ nhục tôi nữa được không?” Giọng cô hơi tủi thân.