Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 71 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Lại đến thứ hai.
Sau 9 giờ tối, khách trong nhà hàng hầu như đã về hết, Tiêu Hà Hà cũng chuẩn bị tan ca. Và ngay lúc này, cô nhận được một tin nhắn.
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng rất ngang ngược: “Tối nay đến đây!”
Cô nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi, rồi gọi điện nhờ chú tài xế đến đón cô. Trên đường đi, cô rất im lặng, chú tài xế cũng rất im lặng, có thể thấy được là chú ấy không phải người nhiều chuyện.
Khi cô đến nơi, đèn trong nhà đã được bật sáng.
Hít một hơi thật sâu, cô đẩy cửa đi vào. Trên chiếc ghế sofa màu trắng trong phòng khách, Tần Trọng Hàn đang đeo mặt nạ, lặng lẽ hút thuốc, trong cái gạt tàn trên bàn đã chất đầy đầu thuốc lá.
Những ngón tay dài mảnh khảnh đang kẹp lấy điếu thuốc, nghe tiếng người đi vào, anh ta quay đầu lại, trên mặt vẫn đeo cái mặt nạ cáo đó, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ rất riêng.
Tiêu Hà Hà sợ sẽ xảy ra chuyện đó lần nữa, nên cô đứng yên bên kia, không hề nhúc nhích.
Anh ta ngước nhìn lên, cố ý hạ thấp giọng: “Ăn cơm chưa?”
Anh ta biết cô vừa mới tan ca, chắc vẫn chưa ăn, và anh ta cũng chưa ăn.
Tiêu Hà Hà lắc đầu.
“Đi nấu đi, tôi cũng chưa ăn!” Anh ta điềm tĩnh nói.
Nuốt nước miếng, Tiêu Hà Hà ngạc nhiên.
“Trong tủ lạnh trong bếp có sẵn nguyên liệu!” Anh ta nói rồi đứng lên, đi về phía cửa sổ sát sàn, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Đã vào cuối thu, trên núi đã rất lạnh, trên cửa sổ cũng đã đọng nước.
Tiêu Hà Hà nhìn theo bóng dáng đó với vẻ hồ nghi, tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Bóng dáng này hơi giống Tần Trọng Hàn, nhưng giọng nói thì không giống. Cô hơi ngây người ra, rồi lắc đầu thật mạnh. Dạo này trong tâm trí cô toàn là hình bóng của Tần Trọng Hàn. Đúng là quái đản! Lúc này mà vẫn nhớ đến anh ta.
Cả cuộc đời, cô phải làm người tình của người khác như vậy sao? Cả đời đen tối. Dù có tình cảm hay không, cô vẫn phải sống với anh ta suốt đời. Đây chắc là duyên phận phải không? Duyên phận này, chắc là nghiệp duyên? Tiêu Hà Hà cười lên với vẻ tự ti.
Xoay xoay cái điện thoại trong tay một cách vô thức, nhưng vô tình lại nhấn ra số của Tần Trọng Hàn. Lúc này, đột nhiên có một tiếng chuông chói tai vang lên từ trong biệt thự, đầu óc của Tiêu Hà Hà kêu oong oong lên. Sao lại trùng hợp đến vậy?
Cô lập tức nhấn gọi, âm thanh đó bỗng dưng im bặt.
Trong căn phòng bên cạnh, Tần Trọng Hàn cầm điện thoại lên, nhìn thấy số của Tiêu Hà Hà, giật mình kinh ngạc. Lúc này, anh ta đã tháo cái mặt nạ xuống.
Tiêu Hà Hà gọi lại, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Tim cô đột nhiên đập rộn lên, cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cầm điện thoại trong tay, nhanh chóng đứng dậy và chạy như bay về phía phát ra âm thanh đó. Nhưng khi vừa đến trước cửa phòng của anh ta, cô liền nghe thấy âm thanh đó bỗng dưng im bặt. Cô cúi đầu xuống nhìn cái điện thoại trong tay, thì ra cuộc gọi đã bị từ chối!
Cô không suy nghĩ nhiều, không kịp gõ cửa, chỉ hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết sức bình sinh để đẩy cửa phòng của anh ta ra.
Thời gian như dừng lại tại thời điểm này, rất yên tĩnh. Trái tim cô đập loạn nhịp, ánh mắt dừng ở hình dáng mảnh mai đang đứng bên cửa sổ, trong tay anh ta đang cầm một cái điện thoại, và trên mặt không còn đeo mặt nạ nữa.
Anh ta nghe thấy tiếng động nên từ từ quay người lại. Tiếng động này, anh ta đã nghe thấy từ lúc chuông điện thoại reo vừa rồi.
Ánh mắt cô khóa chặt khuôn mặt của anh ta, trong đầu vẫn kêu oong oong: “Là anh...”
Sao lại là Tần Trọng Hàn?
Tiêu Hà Hà không dám tin. Cô kinh ngạc, chết lặng người. Cảm giác bị lừa dối lũ lượt kéo đến...
Anh ta bình thản, và cũng nhẹ nhõm. “Phải! Là tôi!”
Sao lại có thể như vậy?