Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 73 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Thay áo xong! Đó là quần áo mà anh ta đã chuẩn bị vào 6 năm trước, chỉ có điều cô chưa từng mặc qua, hôm nay là lần đầu tiên! Nếu không tại anh ta xé rách áo của cô, thì e rằng đến khi cô chết cũng sẽ không được mặc quần áo do anh ta chuẩn bị.



Tiêu Hà Hà cười một cách cay đắng và buồn thảm. Cả đời làm tình nhân? Không! Cô phải đi tìm Ngữ Điền! Cô chỉ cần con trai của mình! Cô sẽ không làm người tình của Tần Trọng Hàn!



Thay áo xong, cô mở cửa ra, thấy anh ta đang đứng trước cửa. Tiêu Hà Hà cắn chặt môi một cách vô thức, đi thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.



“Đã khuya vậy rồi, em còn đi đâu?” Anh ta giữ cô lại. “Tại sao em cứ bướng bỉnh như vậy?”



Môi của Tiêu Hà Hà hơi run lên. “Tôi không muốn nhìn thấy anh!”



“Tiêu Hà Hà, nếu hôm nay em bước ra khỏi đây, tôi thề, em sẽ không bao giờ gặp được con trai của em! Tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài!” Anh ta nổi nóng.



“Anh...” Trong đầu cô kêu oong oong. “Anh nói gì?”



“Tôi nói được là làm được!” Vẻ mặt anh ta tối sầm lại. “Tốt nhất em đừng chọc giận tôi!”



Tiêu Hà Hà mỉm cười một cách đau thương, cố kìm những giọt nước mắt, nhẹ nhàng nói với anh ta: “Nếu anh dám làm điều đó, tôi sẽ hận anh suốt đời!”



“Vậy thì đã sao?” Anh ta đột nhiên kéo cô lại gần một cách ngang ngược, cúi đầu cắn vào tai cô, anh ta biết đó là nơi nhạy cảm nhất của cô. “Chỉ cần em dám đi ra ngoài một bước, em cứ thử xem! Không bao giờ gặp được, không bao giờ!”



Giọng của anh ta, trầm và khàn, nhưng lại lạnh đến thấu xương.



Tiêu Hà Hà không nhịn được phải rùng mình.



Cô không di chuyển, anh ta cũng dừng lại.



Trong hành lang, anh ta nhìn xuống cô đang dần bình tĩnh lại, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên. “Đúng rồi, như vậy mới ngoan, cô gái ngoan ngoãn!”



Ánh mắt cô dừng trên mặt anh ta, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng nhưng lạnh lùng đó, đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm, đôi chân mày rậm rạp, trong vẻ ngang ngược vẫn thanh lịch như một vị vua.



Trong mắt của Tiêu Hà Hà thầm lóe lên vẻ khiếp đảm. Người đàn ông này thật sự là khắc tinh của mình sao?
“Tần Trọng Hàn, nếu anh muốn, anh cứ lấy đi! Lấy đi!” Cô không biết làm thế nào để tìm thấy giọng nói của mình, những câu nói ra vẫn run rẩy như vậy.



Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô cắn chặt môi và nếm được vị mặn tươi mới. Thì ra, cô đã cắn rách môi mình, thật nhục nhã. Anh ta là một con ác quỷ, là khắc tinh của cuộc đời cô.



Lúc này, mái tóc đen của Tần Trọng Hàn dính vào bên má, có nước giọt xuống từ trên tóc. Một đôi mắt đen long lanh và lạnh lùng. Cả người toát ra một sức hút độc đáo, đủ để khiến người ta nổi sóng trong lòng. Nhưng Tiêu Hà Hà lại không nhìn thấy, cô cũng không muốn nhìn, cô cảm thấy mình chỉ còn lại sự sỉ nhục ngay lúc này!



Tần Trọng Hàn bước nhanh ra khỏi cửa phòng tắm, chậm rãi tiến về phía cô. Mỗi bước chân đến gần đều cảm nhận được sức hút không thể kiểm soát được tỏa ra từ cơ thể cô.



Cuối cùng đã đi đến trước mặt cô, nhưng anh ta chỉ với tay ra và nắm lấy tóc cô, đưa lên mũi rồi hít nhẹ vào. Mùi của cơ thể cô lúc nào cũng tươi mát như vậy, không có mùi nước hoa nồng gắt. Cô hoàn toàn khác, giống như hoa lan xinh đẹp trong khe núi vậy.



Tần Trọng Hàn hôn lên tóc cô, với tay ra kéo cô ôm vào lòng. Lòng bàn tay dán sát vào lưng cô, cảm nhận được sự mềm mại và vẻ đẹp của cơ thể cô. Anh ta rất khó chịu khi phải kìm chế, phải hít một hơi thật sâu.



Còn Tiêu Hà Hà thì chỉ nín thở, nghe thấy tiếng tim đập vội vã của mình.



Mặt của anh ta và cô, đang ở cự ly rất gần.



Cái áo choàng tắm trên người anh ta, “soạt” một tiếng đã rơi xuống, cơ thể họ dính sát vào nhau.



“Tại sao em không chịu thuận theo lời tôi? Hả?” Tần Trọng Hàn ôm lấy cơ thể mảnh mai và yếu ớt của Tiêu Hà Hà, ôm chặt cô vào lòng.



Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không kìm được phải cúi đầu xuống hôn cô. Anh ta khao khát cái miệng nhỏ xinh mềm mại và đỏ tươi của cô, nhưng lại nếm mùi được mùi tanh của máu trong miệng cô, trong lòng tự nhiên đau nhói.



Đôi môi nhẹ nhàng bao phủ lên, đầu lưỡi tách hai hàm răng của cô ra, mang đến cho cô một cơn thở gấp vì xấu hổ và giận dữ.



Hơi thở của cô rất thơm, đôi môi của cô thật mềm mại, khiến anh ta muốn dừng lại cũng không thể, cứ hôn cô một cách mê mẩn. Hai tay của Tần Trọng Hàn lướt trên khắp người cô, nhưng đôi môi lại bắt đầu hôn cô rất dữ dội và mãnh liệt.



Nụ hôn này rất lâu và mãnh liệt. Khi Tần Trọng Hàn thả Tiêu Hà Hà ra mà cơn cuồng nhiệt vẫn còn chưa dứt, mặt cô đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, mềm nhũn gần như không thể đứng vững được. Cô suýt chết vì nghẹt thở.



Tần Trọng Hàn cũng hơi thở gấp, anh ta nhìn Tiêu Hà Hà, tay để sau lưng cô, khẽ nói với cô: “Tiêu Hà Hà, tôi muốn em là người của Tần Trọng Hàn tôi mãi mãi!”