Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 78 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Anh ta bị rung động bởi đôi mắt đẫm lệ của cô nên thở dài. “Em đang lo tôi không còn là tổng tài nữa thì sẽ không nuôi nổi ba mẹ con em à?”



“Tôi không thèm anh là tổng tài gì đó!” Cô nói nhanh, đột nhiên cảm thấy mình nói vậy hình như không đúng, nên ngay lập tức đẩy anh ta ra xa. “Bộ anh không lo hả?”



“Tại sao tôi phải lo lắng? Ông ấy bằng lòng ra ngoài làm việc, tôi cầu còn không được nữa là!” Tần Trọng Hàn bước đến chỗ ghế sofa và ngồi xuống, châm cho một điếu thuốc và bắt đầu hút.



Cô liếc nhìn đống đầu thuốc lá kia, giống như vừa mới cháy hết. Anh ta hút nhiều thuốc như vậy, còn nói là không lo?



“Nói dối!” Cô tức giận bước tới, giật lấy điếu thuốc và dụi vào trong cái gạt tàn. “Anh không lo thì tại sao lại hút nhiều như vậy?”



Anh ta ngạc nhiên. Bộ dạng của cô ấy bây giờ trông giống như cô vợ nhỏ vé của anh ta. Ha ha! Anh ta thích từ đó!



“Em đang lo tôi không được làm tổng tài, hay đang lo suốt đời này em sẽ không lấy được tôi vậy?” Anh ta nhướn mày, ngẩng đầu lên nhìn cô. Dáng vẻ đó đẹp trai đến mức làm cô hơi lóa mắt.



Ngay khoảnh khắc cô đang lơ đễnh, anh ta nhanh chóng kéo cô vào lòng, chiếm lấy mùi thơm ngọt ngào trên đôi môi đỏ của cô. Mặt của Tiêu Hà Hà ngay lập tức đỏ bừng lên.



“Anh…”



“Đây là hình phạt dành cho em...” Anh ta cười rất ranh mãnh. “Lo cũng vô ích, suốt đời em chỉ được phép ở bên tôi, ngay cả khi tôi không phải là tổng tài của Tần thị, em cũng chỉ được là người của Tần Trọng Hàn này!”



“Tôi không thèm lấy anh đâu!” Nói rồi, tim cô tự nhiên đập nhanh bất thường, mặt cũng nóng bừng lên, vùng vẫy muốn đứng dậy. “Buông tôi ra!”



“Ai cho phép em dập thuốc của tôi?” Anh ta giả vờ giận dữ. “Làm vậy thì sẽ bị phạt. Phạt em hôn tôi mười phút, nếu không, tôi sẽ không buông em ra đâu!”



Tiêu Hà Hà bực bội, đã là lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn tâm trí đùa giỡn. Nhìn vào bộ dạng lưu manh của anh ta, bực bội đến cắn chặt răng, nhưng lại không nói được gì.



“Sao vậy? Giận rồi à?” Giọng nói dễ nghe và gợi cảm của anh ta vang lên, nhưng Tiêu Hà Hà lại trợn mắt nhìn.



Dưới cái nhìn lưu manh của anh ta, mặt cô nóng bừng lên. Bây giờ cô đang bị anh ta ôm vào lòng, làm cô đỏ mặt và tim đập nhanh. “Anh buông tôi ra!”




Ầm… Tiêu Hà Hà ngẩn ngơ.



Anh ta thì thầm vào tai cô. “Người yêu suốt đời không thay đổi, em thấy sao?”



Hơi thở nóng bỏng bao quanh Tiêu Hà Hà, cô cảm thấy tai mình cũng đỏ lên. Không! Cả người cô đều đỏ lên, đỏ từ tóc đến ngón chân! Khuôn mặt nhỏ bé bị vùi vào lồng ngực của anh ta. Ý anh là sao?



Đây là tuyên bố tình yêu à?



Suốt đời không thay đổi, chẳng phải là lời nói giữa những người yêu nhau à?



Không phải anh ta không cần tình yêu sao?



Một loạt các câu hỏi xuất hiện, trái tim của Tiêu Hà Hà cũng rối theo. Anh ta có đối xử với mình như người yêu không?



“Tần Trọng Hàn, tôi không hiểu, tôi rất ngốc!” Giọng nói buồn bã của cô vang lên. Nếu không tận miệng nói với cô, cô thực sự không hiểu. Cô cần một cuộc trò chuyện thẳng thắn, chứ không phải dùng cách gián tiếp như vậy.



“Ngẩng đầu lên nhìn tôi!” Giọng anh ta hơi khàn, kèm theo chút ám muội.



Cô ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, hai mắt như đang say, đôi má như bầu trời đỏ rực trong chiều tà. Mắt cô giống như ngôi sao tỏa sáng trong màn đêm, cố nén vẻ nhút nhát, cô vẫn nhìn anh ta, nói khẽ: “Nhìn thì nhìn!”



Bộ anh ta sẽ ăn thịt cô à?



Giọng cô mềm mại như làn gió nơi hoang dã, hơi thở thanh mát như hoa lan trong mùa xuân.



“Không đùa đâu! Suốt đời không thay đổi!” Anh ta nghĩ đây là bảy tỏ rồi. Thứ ình yêu này, có lẽ anh ta không thể nói ra được. Bởi vì đã từng bị tổn thương, rất đau, nhưng anh ta cần một cô gái như Hà Hà, Ngữ Điền cần mẹ ruột của nó, họ ở bên nhau, dần dần vun đắp tình yêu vậy!



Dù sao, đã rất lâu rồi, anh ta cũng chỉ là một người phụ nữ là cô mà thôi! Hơn nữa, đối với cô, say mê không biết chán, như si như dại, rất dễ gây nghiện!