Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 81 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
“A!” Tiêu Hà Hà hét lên.
Anh ta đang bồng cô đi thẳng đến chỗ chiếc Bugatti. “Nè cô gái không nghe lời, được rồi, lần sau tôi sẽ không ép em ăn mặc như vậy nữa!”
Nghĩ lại đúng thật là nguy hiểm, nếu gặp phải bọn du côn chuyên nghiệp thì thảm rồi. Để cô ngồi lên ghế phụ, Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt đầy ngượng ngùng, anh ta đúng là quá ngang ngược, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp. May mà có anh ta, nếu không, hôm nay sẽ thảm rồi!
Anh ta đặt cô ngồi lên ghế, cài dây an toàn cho cô, sau đó cúi xuống, hôn cô thật sâu, thật nồng nhiệt. Anh ta tập trung hết toàn bộ cảm xúc, tình yêu, áy náy, đau đớn, thương tiếc, lời hứa... vào trong nụ hôn này.
Cô bị anh ta hôn đến gần nghẹt thở.
Một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc.
Nhìn thấy đôi lông mi dài của cô hơi vểnh lên, trong mắt đầy tình cảm, tự nhiên anh ta cảm thấy rất thỏa mãn.
Một chiếc trực thăng cỡ nhỏ hạ cánh xuống trên một hòn đảo tư nhân ở Miami, bãi đáp rộng vài trăm mét, ban đầu được xây dựng để trực thăng cất cánh và hạ cánh.
Một tòa nhà màu trắng, là một tòa nhà biệt thự rất cá tính. Và lúc này, cánh cửa dẫn đến biệt thự đang tự động mở ra, chiếc trực thăng từ từ đi vào đường băng.
Bên trong biệt thự, một nhóm vệ sĩ mặc vest đen đi từ trong ra với vẻ kính trọng. Họ lần lượt xếp thành hai hàng một cách ăn ý, ở giữa có một người đàn ông mặc một bộ đồ giản dị màu trắng đi ra. Cả người toàn một màu trắng phẳng phiu làm cho anh ta càng đẹp trai một cách tự nhiên hơn. Người đàn ông đó có một khuôn mặt đẹp như dao cắt, môi hơi mỉm cười, nhưng lại như không cười. Nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc trực thăng, trong mắt anh ta lóe lên một sự ấm áp.
Các cánh quạt lớn của chiếc trực thăng ngừng quay sau khi tắt động cơ, gió lớn cũng giảm dần.
Trên chiếc trực thăng, Tần Trọng Hàn mặc một cái áo gió đen, bước đôi chân dài ra sau khi khoang máy bay được mở ra, rồi cả người chui ra ngoài. Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng, khóe môi hơi nhếch lên. “Lâu rồi không gặp! Dật”
“Chào mừng đường chủ Tần trở về!” Những người vệ sĩ còn lại hét lên đồng thanh.
Phong Bạch Dật mỉm cười và sải bước đi tới, ánh mắt của anh ta vô tình lướt qua đám đông, như cười mà không cười. “Hàn, nghe nói anh thất nghiệp rồi hả?”
“A! Chiếc nhẫn trên tay em…?” Mig liếc nhìn cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh. “Ai tặng vậy?”
“Ồ!” Mặt đỏ lên, Tiêu Hà Hà thấy hơi hối hận vì đã không cởi nó ra, bởi vì trước khi đi Tần Trọng Hàn có nói, không cho cô tháo nó ra. “Là…, là Tần Trọng Hàn!”
Đôi mắt của Mig quay trợn tròn mấy vòng. “Anh ta đã cầu hôn em rồi hả?”
“Không có! Tụi em sẽ không kết hôn đâu!” Cô nói rất bình thản, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi chuyện. Nếu anh ta không nói ra câu suốt đời không thay đổi, có lẽ cô sẽ rất đắn đo. Nhưng anh ta đã nói ra rồi, đột nhiên cô cảm thấy mình không biết phải làm gì.
“Tại sao vậy?” Mig hét lên một câu. Khi thấy Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, lại nói: “Được rồi được rồi, nếu anh ta đã mua nhẫn cho em, tức là anh ta đã có quyết định rồi. Hai người cũng đã có con với nhau, vậy cũng không hẳn là không thể. Nhưng em ngốc quá, tự nhiên lại dễ dàng bị anh ta...”
Mặt của Tiêu Hà Hà hết đỏ lại chuyển sang trắng.
Mig lại vội vàng nói: “Được rồi, ngày mai chị sẽ gặp anh ta, đòi lại công bằng cho em! Bây giờ đi thăm con trai của chúng ta đã, xem nó có dễ thương như Thịnh Thịnh không.”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà nghe nhắc đến con liền lập tức quên mất sự xấu hổ của mình. “Bây giờ nó đang ở trường mẫu giáo, tối nay chị về nhà đi, chú tài xế sẽ chở nó tới!”
“Được!” Mig cũng rất mong chờ và vui mừng.
Nhưng đến tối, chú tài xế gọi báo Ngữ Điền biến mất rồi, lúc đến trường đón thì không thấy cậu bé đâu cả, cô giáo nói đã được người nhà đón về rồi!
“Người nhà là ai chứ? Có phải ba nó không?” Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.
“Dạ không, là ông nội của cậu chủ nhỏ! Cô giáo nói Ngữ Điền đã chuyển trường, nhờ cô giáo chuyển lời với cô Tiêu là hãy tránh xa Ngữ Điền, nếu không, ông ấy sẽ không bao giờ cho cô gặp lại Ngữ Điền nữa!”
“Cái gì?” Tiêu Hà Hà bàng hoàng! “Ngữ Điền con của tôi, tôi có quyền được gặp con tôi, luật pháp cho tôi cái quyền này.”